Huyền Hệ Liệt

Sở Hoàn và Đường Vân lông tóc vô thương, chỉ là ký ức xuất hiện chỗ trống, từ khi bọn họ rời khỏi bệnh viện Thiên Nhân đến khi tỉnh lại dưới tầm mắt lạnh của Miêu Mộ Thanh, bọn họ thế nào rời khỏi chiếc xe đang chạy, thế nào bị người bỏ vào rương kế nâng tới một nơi xa lạ, cả hai đều không ấn tượng, nếu không phải hôm nay vừa vặn gặp Nhị ca của Nguyệt Vũ, lại thấy Miêu Mộ Thanh có mấy phần giống Nguyệt Vũ buột miệng nói một câu "Anh là anh của Nguyệt Vũ sao?", phỏng chừng bọn họ sớm bị Miêu Mộ Thanh sai người cột lại.

Cứ việc nâng ra tên Nguyệt Vũ, thế nhưng ánh mắt Miêu Mộ Thanh vẫn âm trầm băng lãnh, đặc biệt khi thấy phong thư viết "Mộ Thanh thân khải" nhét trong túi áo Sở Hoàn, càng dọa người, thân là cảnh sát, tâm lý tố chất của Sở Hoàn và Đường Vân xem như tốt, thế nhưng dưới ánh mắt áp bách lạnh lùng không có bất luận ôn độ gì của Miêu Mộ Thanh, dĩ nhiên ra một thân mồ hôi lạnh.

Miêu Mộ Thanh duỗi tay rút phong thư trong túi Sở Hoàn ra, Sở Hoàn nhịn không được nói: "Cẩn thận có độc."

Miêu Mộ Thanh nhìn anh một cái, không đáp, vòng ra sau bàn gỗ đàn hương ngồi xuống.

"Anh hẳn là anh của Nguyệt Vũ đi? Sao bọn tôi lại ở đây?" Đường Vân cố lấy dũng khí hỏi.

Miêu Lan bên cạnh rót hai ly trà, đưa cho bọn họ, "Các cậu quen Nguyệt thiếu gia?"

Sở Hoàn và Đường Vân nhìn nhau, gật đầu.

"Các cậu bị làm quà bỏ vào rương đưa tới đây, có ấn tượng gì không?"

Sắc mặt Đường Vân trắng bệch, "Không, tôi chỉ nhớ mình đang lái xe về cảnh cục."


Rất kinh khủng, Đường Vân và Sở Hoàn thật là gãi nát đầu cũng nhớ không ra bất luận chi tiết gì, càng không cảm thấy có dị trạng, bọn họ sao lại đột nhiên mất đi ý thức bị người nhét vào rương? Bọn họ lúc đó ngồi trong xe đang chạy, tuy nói không vượt quá tốc độ, nhưng cũng không chậm, thật không thể tưởng tượng bọn họ làm sao ra khỏi đó mà vẫn bình yên vô sự.

Miêu Lan có chút thất vọng, thế nhưng cũng trong dự liệu.

"Chắc các cậu đã mệt rồi, trước ngồi nghỉ ngơi đi, Đại thiếu gia đã báo cho thiếu gia."

Sở Hoàn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thế nhưng không biết bắt đầu từ đâu, trái tim anh không ngừng nhảy lên, tất cả đã hoàn toàn thoát khỏi những gì anh biết, rất khoa học viễn tưởng, không biết xưa nay là điều đáng sợ nhất.

Tình hình của Đường Vân không tốt đi đâu, ngoài mặt xem ra bọn họ là trấn tĩnh, nhưng trên thực tế bước chân phù phiếm, có một loại sợ hãi dấn thân vào bóng tối vô biên.

Hai người ngồi đó, an tĩnh, bất an, sợ hãi.

Miêu Mộ Thanh nhìn chằm chằm phong thư vuông vức, bên góc vẽ Long Đằng màu vàng, bốn chữ "Mộ Thanh thân khải" viết cứng cáp hữu lực, hẳn là nam tính, hắn biết mình là ai, hắn bắt hai tiểu nhân vật này tới có dụng ý gì? Ra oai phủ đầu hay cảnh cáo?

Miêu Mộ Thanh xé phong thư, anh không sợ độc, bản thân anh vốn đầy thân là độc, sao sẽ sợ chứ.


Giấy viết thư màu hồng phấn, khiến Miêu Mộ Thanh rất ngoài ý muốn.

Mở, xưng hô thân mật "Tiểu Thanh Thanh" lập tức ánh vào mắt.

Tiểu Thanh Thanh? Miêu Mộ Thanh nhất thời bị tức, cũng may anh xưa này hàm dưỡng tốt, đè được mình, nếu không đã xé nát phong thư này.

Miêu Lan chú ý thấy sắc mặt Miêu Mộ Thanh không quá tốt, lo lắng hỏi: "Đại thiếu gia, cậu ổn chứ?"

"Rất ổn!"

Miêu Lan kinh ngạc, rất hiếm thấy Miêu Mộ Thanh nghiến răng nghiến lợi như vậy.

Nội dung rất ngắn, bao gồm xưng hô, lạc khoản bất quá bốn hàng.

Tiểu Thanh Thanh:

Tặng em lễ vật, bất quá ta nghĩ em sẽ không thích, ừ, nhưng đây là lễ phép.

Nói cho em một bí mật: Rất nhiều người ngấp nghé Tam đệ bảo bối của em, ngày sau em phải đau đầu.

Lạc khoản không ghi tên, chỉ có một đồ đằng —— kim long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui