"Nhị thiếu gia, cẩn thận, ở đây có ghế."
Bị Miêu Lan đỡ Miêu Mộ Linh cảm thán: "Có người chiếu cố và tự mình lo thật là như trời với đất, mấy ngày nay bị bàn ghế đụng mấy mươi lần, nếu không phải tôi thông minh quấn vải trên đầu gối, lúc này đảm bảo ứ đen, tiểu đệ thấy lại mắng, cho nên mới nói nếu bắt tôi làm người mù cả đời vậy thật thống khổ."
"Có thiếu gia, mắt Nhị thiếu gia sẽ không sao, thiếu gia có nói mắt Nhị thiếu gia bao thuở hồi phục không?"
"Nhanh nhất tối nay, muộn nhất ngày mai. Đúng rồi, Miêu Lan, Tiểu Huyền kia rốt cuộc là ai? Đại ca biết chưa? Tiểu đệ quen khi nào? Tôi cảm thấy Tam Nhi đối Tiểu Nguyệt kia còn tốt hơn thằng anh như tôi, ai, tôi đáng thương quá." Miêu Mộ Linh hối hận.
Nói không hiếu kỳ thân phận Huyền Huyễn, là giả, nếu không phải Nguyệt Vũ ghen tị, khi ăn cơm chiều, Miêu Mộ Linh sớm định sờ mặt cậu, chỉ tiếc Nguyệt Vũ không cho, độc chiếm dục tiểu đệ nhà mình dành cho Tiểu Nguyệt rất mạnh.
Miêu Lan đỡ Miêu Mộ Linh ngồi xuống, nghĩ nửa ngày mới nói: "Đại thiếu gia biết, Huyền thiếu gia rất tốt, không có cái giá gì."
Miêu Mộ Linh nhịn không được trợn trắng: "Nói cũng như không, tuy tôi không thấy, thế nhưng có thể cảm giác, khi cậu ta an tĩnh, khí tức ôn hòa, nghĩ đến là một người rất ôn nhu, ông không có cái khác để nói sao?"
"Cậu ấy là thiên sư."
"Thiên sư?" Miêu Mộ Linh sờ cằm, "Ngược lại thú vị, thân thủ thế nào?"
"Hẳn tương xứng với thiếu gia."
Mắt Miêu Mộ Linh bật sáng, "Hay lắm! Đợi ngày mai mắt thấy, tìm cậu ta luận bàn, tôi còn lo cậu ta tay trói gà không chặt đâu."
"A, Nhị thiếu gia nói thật chứ?" Miêu Lan trợn tròn.
"Tự nhiên là thật, đánh với tiểu đệ rất chán, khi nó không muốn đánh, sẽ dùng cổ giam ông, ông không làm gì được, ngô, bất quá tôi phải nghĩ cách dẫn nó đi, có nó ở đây, sẽ không cho tôi quấy rầy Tiểu Nguyệt."
Miêu Lan cảm thấy tan vỡ, nếu Huyền thiếu gia thiếu một sợi tóc, ông và Nhị thiếu gia sẽ bị thiếu gia chỉnh chết, bằng không, ông đi tố giác ý đồ của Nhị thiếu gia cho thiếu gia.
Cân nhắc lợi hại, Miêu Lan quả đoán làm phản, ông rất rõ phân lượng của Huyền Huyễn trong lòng Nguyệt Vũ, là hai người anh Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Linh cộng lại cũng không thể bằng được, Miêu Mộ Linh mắt mù, Nguyệt Vũ có thể nhịn, giả như Huyền Huyễn mắt mù, đó là cảnh tượng gì, Miêu Lan không dám nghĩ.
"Nhị thiếu gia, nếu không có việc gì tôi ra ngoài."
"Ừ, đừng đi mật báo." Miêu Mộ Linh lo lắng.
"Dạ." Đáng tiếc Miêu Mộ Linh hiện tại không thấy biểu tình tràn đầy áy náy trên mặt Miêu Lan, bằng không sẽ biết đại quản gia nhà mình bằng mặt không bằng lòng.
"Tối nay nghe được thanh âm kỳ quái gì, ông cũng đừng ra mặt, tôi và tiểu đệ có việc phải làm."
Miêu Lan trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn đáp một tiếng.
Miêu Mộ Linh ngã ra giường, dùng tay bịt mắt, người kia tối nay sẽ tới sao? Từ khi mắt mù, mặc dù có lúc ôm cậu, lại cứ như đã lâu không gặp, rất nhớ cái vẻ cún con làm dữ của cậu, bất quá cún này rất không đáng yêu, gì cũng lấy Vu gia làm trọng, danh phủ kỳ thực trung khuyển.
Nằm một hồi, Miêu Mộ Linh không khỏi lo lắng bệnh tình Vu Diêu, hai lần gặp gần đây, anh thấy cậu đã ngày càng thất thường, như chạm đến vạch tan vỡ.
Miêu Mộ Linh xoay người ngồi dậy, âm thầm quyết định: nếu Vu Diêu tối nay tới, nói gì cũng phải giữ lại, đồng thời thuyết phục tiểu đệ khám cho cậu, nếu không anh thật sợ hãi Vu Diêu đột nhiên biến mất.
...
Nguyệt Vũ mở cửa sổ, vừa làm thủ ấn, vừa như tụng Kinh nói một loại ngôn ngữ kỳ quái người ngoài nghe không hiểu.
Huyền Huyễn không quấy rầy, dọn xong giường chiếu chuẩn bị ngủ.
Vừa trải chăn xong, đã bị Nguyệt Vũ từ phía sau ôm lấy.
Cao nguyên buổi tối rét cực, Huyền Huyễn rất hài lòng bị anh ôm, cậu không quay đầu, hỏi: "Vừa rồi làm gì?"
"Tìm một số côn trùng giúp đỡ, Vu gia không nói đạo lý, phải đề phòng bọn họ."
"Nhị ca anh nói Vu Diêu có bệnh, thế nhưng tôi không nhìn ra anh ta có bệnh gì."
Nguyệt Vũ gác cằm lên vai Huyền Huyễn, ai oán: "Tiểu Nguyệt, đừng nhắc tới người này, được không?"
"Không thì thôi, ngủ sớm đi, để tránh nửa đêm có việc đột phát, vậy đừng mong ngủ nữa."
Nguyệt Vũ vén chăn quấn lấy Huyền Huyễn, cười nói: "Tiểu Nguyệt, cậu hôm nay giúp tôi, nghẹn Nhị ca nửa chữ nói không nên lời, ha ha, thật thống khoái!"
"Ai kêu tôi thích anh." Huyền Huyễn nửa khép mắt nói một câu.
Nguyệt Vũ ôm chặt Huyền Huyễn, cười nhẹ: "Tiểu Nguyệt, này xem như biểu lộ sao?"
"Tùy anh, thấy phải là phải, không phải là không phải." Huyền Huyễn không phụ trách nhiệm nói.
"Tiểu Nguyệt, cậu thật giả dối."
"Anh không kém."
"Cho nên chúng ta trời sinh một đôi."
"Lại buồn nôn, bất quá, tôi thích nghe, ha hả."
Nhìn Huyền Huyễn nhắm mắt lại, Nguyệt Vũ không khỏi cười.
Cảm tình của Huyền Huyễn rất chân thành, cảm giác bị cậu yêu rất hạnh phúc, vì cậu sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ vì anh, ngày bên cậu như một lữ trình kỳ diệu, yên tĩnh, cảm động rồi lại ấm áp, sẽ không sợ hãi mưa gió trên đường, vì đều có cậu bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...