Nhị ca giết Vu gia Đại tế ti?
Vừa nghe tin này, Nguyệt Vũ là giật mình, thế nhưng qua vài giây, anh đã biểu thị hoài nghi, nếu là Đại ca giết Nguyệt Vũ sẽ tin, chỉ cần có kẻ cản đường Miêu gia, Miêu Mộ Thanh hạ thủ chưa từng nương tay, gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, thế nhưng Miêu Mộ Linh thì khác, không đến vạn bất đắc dĩ, Miêu Mộ Linh tuyệt đối không đẩy người vào chỗ chết, Miêu gia Nhị thiếu gia là thân thiết nhất trong ba vị Miêu gia thiếu gia.
Miêu Lan cười nhạt, "Nhị thiếu gia chúng tôi giết Vu gia Đại tế ti? Không biết có phải nói xấu không?"
Vu Diêu siết chặt nắm tay, thần sắc trên mặt là phẫn nộ, "Tên vô lại kia đã chính miệng thừa nhận, nếu không phải anh ta là Miêu gia Nhị thiếu, lúc này sớm bị ném vào phệ hồn hồ thi cốt vô tồn, chuyện này bất kể thế nào Miêu gia cũng phải cho Vu gia chúng tôi một cái công đạo, bằng không cho dù các vị là Thần Cổ chi gia, chúng tôi cũng không sợ, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần!"
"Ngọc thạch câu phần? Anh cho Vu gia có cơ hội này? Công đạo? Công đạo là Miêu Mộ Linh thiếu một sợi tóc, Vu gia trên dưới chờ chôn cùng đi." Giọng của Nguyệt Vũ rất bình thản, bình thản như là nói giỡn, thế nhưng Vu Diêu ở một khắc đó cảm thấy mình là một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm cả người không thể động, mồ hôi lạnh chảy ra trên lưng, hầu như ướt đẫm quần áo, anh tuyệt không hoài nghi, thanh niên ưu nhã cao quý trước mắt tuyệt đối nói được làm được, Vu Diêu thậm chí hối hận khẩu khí vừa nãy của mình rất chặt, đắc tội người trước mắt, đối gia tộc bọn họ tuyệt đối không có lợi.
Bầu không khí thoáng cái lạnh đến băng điểm, lúc này, lộng sát một tiếng, ánh đèn loang loáng——
Miêu Lan kinh ngạc, Vu Diêu trợn tròn, không hẹn mà cùng nghĩ: là ai không có mắt vậy, dĩ nhiên lúc này mà còn chụp ảnh? Chán sống sao?
Người chụp ảnh là Huyền Huyễn, cậu vuốt cằm nhìn Nguyệt Vũ khen một câu: "Không thể không nói, bộ dáng vừa nãy của anh rất giống Tu La, tà ác tuấn mỹ lãnh diện, soái lắm, dùng để làm hình nền điện thoại rất tuyệt, anh muốn xem không?"
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười nhìn cậu cầm điện thoại thưởng thức, Tiểu Nguyệt nghịch ngợm như vậy khiến trái tim anh thoáng cái mềm nhũn, giả như bên cạnh không có một Vu Diêu, anh đã sớm ôm lấy hung hăng hôn.
Miêu Lan đặc biệt muốn lau mồ hôi, thầm nghĩ: Huyền thiếu gia này thật là "hoạt bát".
Vu Diêu kinh nghi bất định nhìn Nguyệt Vũ, lại nhìn Huyền Huyễn, âm thầm suy đoán thân phận: người này là ai, nhìn thái độ của Miêu gia Đại công tử, tựa hồ không phải người thường, có thể khiến Miêu gia Đại công tử vài phần nể trọng, lại dám dùng giọng như vậy nói chuyện không nhiều, tuổi tác nhìn qua trẻ hơn Miêu gia Đại công tử, lẽ nào là vô sắc giả trong lời đồn —— Miêu gia Tam công tử Miêu Mộ Vũ? Ba vị đương quyền giả Miêu gia tới hai vị, cộng thêm thân phận tên vô lại kia, khó phải không chỉ có thể mở mắt trừng trừng để bọn họ dẫn người đi...
Ngắn ngủi hơn mười giây, tâm tư Vu Diêu chuyển trăm nghìn lần, anh không cam lòng, phẫn uất, đó là Đại tế ti đối mình như con ruột, há có thể vô tội uổng mạng, thế nhưng nếu là bọn họ cường ngạnh dẫn người đi, phỏng chừng tộc trưởng cũng chỉ có thể nghe theo, chết tiệt, tên vô liêm sỉ sát thiên đao kia!
Nhìn sắc mặt Vu Diêu không ngừng biến đổi, Nguyệt Vũ biết anh nghi ngờ thân phận Huyền Huyễn, đối việc này, Nguyệt Vũ không để trong lòng, cho dù Vu Diêu nghĩ phá đầu, cũng đoán không ra thân phận của cậu.
Sau đối chọi gay gắt cứng chống cứng, Nguyệt Vũ quyết định đổi thủ đoạn dụ dỗ, "Tôi không tin người của Miêu gia chúng tôi giết Vu gia Đại tế ti, cho dù Miêu Mộ Linh chính miệng thừa nhận, những lời của Miêu Mộ Linh đôi khi không thể tin được."
"Tôi nghĩ anh là giải vây cho anh ta, chúng tôi có nhân chứng——"
Nguyệt Vũ cắt đứt Vu Diêu, "Nếu thật là Miêu gia chúng tôi giết, tôi giúp anh cứu về là được."
Vu Diêu kinh ngạc, lập tức trào phúng nói: "Người chết không thể sống lại, đây không phải——"
"Người chết không thể sống lại?" Đáy mắt Nguyệt Vũ có một loại bừa bãi, "Chỉ cần thi thể của Vu gia Đại tế ti còn nguyên vẹn, chỉ cần người thật là Miêu Mộ Linh giết, định luật này đối tôi mà nói không phải định luật, cùng với ở đây nói suông lãng phí thời gian, anh còn không bằng trực tiếp dẫn chúng tôi đi Vu gia biết rõ mọi chuyện, mục đích anh tới không phải vì thế sao?"
Nếu lời này là người thường nói, Vu Diêu tuyệt đối không tin, thế nhưng người trước mắt không phải người thường, thân phận của anh đại biểu cho gì, chỉ cần liên quan tới cổ đều biết, Vu Diêu không tự giác tin tưởng Nguyệt Vũ thật có cách khiến Đại tế ti chết mà sống lại, anh thu hồi căm thù, làm thủ thế mời, cung kính nói: "Đại công tử, mời!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...