Khi Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ vào, Huyền Diệu Khả nửa ngồi trên giường bệnh trừng mắt chằm chằm chân trái, Tiêu Xuân Hạ ngồi cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Hạ thật cao hứng, "Huyền Huyễn, cậu tới khuyên Tiểu Khả, em ấy muốn gỡ thạch cao."
"Anh ơi." Huyền Diệu Khả uỷ khuất gọi một tiếng, không nói nữa.
Nguyệt Vũ kinh ngạc, ấn tượng Huyền Diệu Khả cho anh quả thực có thể dùng hai chữ "bưu hãn" hình dung, anh lần đầu thấy một mặt mềm yếu của cô.
Thần tình của Tiêu Xuân Hạ không khác gì Nguyệt Vũ, phỏng chừng bị Huyền Diệu Khả như đứa bé bị thương tìm kiếm an ủi với người thân nhất doạ nhảy.
Huyền Huyễn nhìn thoáng chân trái nhỏ nhắn bị thạch cao đánh một vòng của Huyền Diệu Khả, hỏi: "Đây là sao?"
Huyền Diệu Khả tựa hồ có chút khó mở miệng, ấp úng không biết nói gì.
Huyền Huyễn không nể mặt, trầm giọng nói: "Tiểu Khả, em biết, anh luôn nói lời giữ lời."
Huyền Diệu Khả rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết bị cái gì làm."
Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ nhìn nhau, thập phần hiếu kỳ Huyền Huyễn từng nói gì, có thể khiến Bạo Long Nữ biến thành mèo con.
"Không biết bị cái gì làm?" Huyền Huyễn đề cao ngữ điệu.
"Em có một người bạn gần nhất không biết vì sao đau chân, đi bệnh viện không nhìn ra gì, không phải phong thấp, cũng không phải trật chân, thế nhưng chân cô ấy càng ngày càng đau, mấy ngày nay hầu như không thể đi lại, cô ấy rất sợ, sợ chân mình tàn phế, bác sĩ lại nói chân cô ấy không việc gì, càng kỳ quái là, cô ấy mỗi ngày tỉnh đều phát hiện mình nằm ở ngoài, cô ấy thập phần khẳng định khi ngủ là ngủ trong phòng, thế nhưng tỉnh lại là nằm trên sàn nhà bên ngoài."
"Có thể là cô ấy mộng du?" Tiêu Xuân Hạ nói.
"Nếu thật mộng du, vậy chỉ có thể giải thích vì sao ngủ trên sàn nhà ở ngoài, không giải thích được chân cô ấy vì sao đau."
"Tiểu Khả, anh hỏi là chân em thế nào gãy xương, em đừng giả ngu lừa anh." Huyền Huyễn cảnh cáo.
"Anh, anh thật không có tính nhẫn nại, chuyện luôn có nguyên nhân, em nói là nguyên nhân."
Huyền Huyễn không lên tiếng.
Nguyệt Vũ tiến tới bên tai Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Tiểu Nguyệt, cậu thật là người anh tốt, chỉ là cách quan tâm đặc biệt."
Huyền Huyễn liếc xéo.
Huyền Diệu Khả nói tiếp: "Bạn em bị doạ sợ, cô ấy biết em am hiểu thuật pháp, vì vậy gọi qua, xem có phải có gì không sạch sẽ. Em nhìn thoáng phòng ngủ cô ấy, không thấy quỷ, nhưng thật ra tủ để giầy có một đôi giầy rất đặc biệt, con gái bình thường hứng thú với giầy và quần áo, em ngồi xuống nhìn, tay vừa chạm vào, chân trái như bị người dùng búa sắt hung hăng gõ, nếu không phải phản ứng nhanh lui ra, em phỏng chừng không phải gãy xương, mà là nát xương, cho nên, anh, anh không cần giận, em không phải cố ý không chiếu cố mình, chỉ là đột nhiên xảy ra, em căn bản không kịp phản ứng."
Huyền Huyễn trầm ngâm, hỏi: "Em có biết là cái gì tập kích em?"
Huyền Diệu Khả lắc đầu, "Lúc đầu em nghĩ là đôi giầy, thế nhưng nhìn lại, không có dị thường gì, định nhìn kỹ, bạn em đã đưa em tới bệnh viện."
Huyền Huyễn nhíu.
Nguyệt Vũ chằm chằm chân trái Huyền Diệu Khả một hồi, bỗng nhiên nói: "Tiểu Khả muốn gỡ thạch cao là chính xác."
Tiêu Xuân Hạ không hiểu tí nào, "Vì sao?"
Huyền Huyễn ghé mắt, "Xương em ấy bị gãy, không phải nên tạm thời cố định?"
Nguyệt Vũ giải thích nói: "Là cần cố định, thế nhưng không nên dùng thạch cao, dùng thanh nẹp, thanh nẹp cố định có tính thông khí tốt, cũng tốt cho da. Cố định xong, dùng thảo dược dã sinh thoa ngoài da sẽ rất nhanh nối xương, dùng 3 đến 5 ngày khớp xương khép lại, bảo dưỡng chừng 15 ngày, đầu khớp xương cố định, có thể đi lại như thường."
Huyền Diệu Khả đẩy Tiêu Xuân Hạ ra, khinh bỉ nói: "Cùng là bác sĩ, anh thật kém cỏi, còn khuyên em không nên gỡ thạch cao."
"Thuật nghiệp có chuyên môn, anh là bác sĩ tâm lý, không phải ngoại khoa."
"Kỳ thực, trị liệu gãy xương, tôi đề cử dùng Trung y, tương đối nhanh."
"Nhìn ở anh đưa ra đề nghị tốt, em quyết định sau này không quấy rầy anh." Huyền Diệu Khả dùng ngữ khí thi ân nói.
Nguyệt Vũ khoé miệng co quắp, "Vậy thật vô cùng cảm kích."
"Bạn em đâu?" Huyền Huyễn hỏi.
"Cô ấy còn ngồi ở hành lang, sắc mặt tái nhợt, phỏng chừng bị doạ không nhẹ." Tiêu Xuân Hạ nói.
Huyền Diệu Khả bất mãn dùng chân phải không sao đá Tiêu Xuân Hạ, "Anh vừa nãy gạt em, nói cô ấy đi rồi?"
Tiêu Xuân Hạ né tránh, "Anh là vì hình tượng của em, miễn cho em trong ngoài bất nhất doạ người, vì thế để cô ấy ngồi bên ngoài."
Huyền Diệu Khả dựng thẳng mày liễu, "Tiêu Xuân Hạ, anh muốn chết phải không?"
Tiêu Xuân Hạ cấp tốc thoát đi phạm vi công kích của Huyền Diệu Khả, tính trẻ con làm mặt quỷ.
Thế nhưng anh quên trên giường còn gối đầu, bị Huyền Diệu Khả dùng một cái gối ném trúng.
Huyền Huyễn đối Tiêu Xuân Hạ lừng lẫy "tử trận" nói, "Giúp tôi nhìn Tiểu Khả, đừng để em ấy lộn xộn. Tôi đi nhà cô bé kia xem."
Tiêu Xuân Hạ cầm cái gối trên mặt, "Không thành vấn đề."
"Anh, anh phải cẩn thận." Huyền Diệu Khả lo lắng nói.
"Ừ."
"Tiểu Nguyệt, chờ tôi chút, tôi cũng muốn đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...