"Nguyệt Vũ? Ngọn gió nào thổi cậu tới đây." Nguyệt Vũ xuất hiện khiến bọn Tiêu Xuân Thu kinh ngạc dị thường.
Huyền Huyễn tới cảnh cục thì bình thường, thế nhưng Nguyệt Vũ lại khiến người nghĩ khí tràng của anh không hợp với nó, cũng làm mọi người có một loại khẩn trương anh tới là tìm tra, bọn Sở Hoàn không khỏi ngừng việc trong tay, tĩnh tâm lưu ý động tĩnh bên này.
Nguyệt Vũ không để ý bọn họ, thẳng hỏi Tiêu Xuân Thu: "Thượng Quan Hiên có ở đây không, tôi có việc tìm anh ta."
Tiêu Xuân Thu đánh giá khuôn mặt không biểu tình của Nguyệt Vũ, vừa nghĩ gần nhất có chỗ nào đắc tội anh không, vừa cẩn thận nói: "Thượng Quan Hiên bị ông chú gọi đi, gấp sao? Nếu không, tôi đi tìm cậu ấy."
"Không cần, anh giao cái này cho anh ta, chuyện Trầm Dương chúng tôi giúp đến đây, còn lại là trách nhiệm của các anh, đừng phiền Tiểu Nguyệt, tôi không muốn cậu ấy hao tâm tổn trí."
Tiêu Xuân Thu há hốc mồm, nghe như mờ mịt, hoàn toàn không sờ được Đông Bắc, anh sững sờ mà nhận túi văn kiện Nguyệt Vũ đưa, giật mình một hồi, nhịn không được nói: "Chúng tôi không phiền Huyền Huyễn."
Nhìn lại sắc mặt Nguyệt Vũ, tựa hồ rất mất hứng, Tiêu Xuân Thu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết ở đâu đắc tội tôn đại thần này.
Nguyệt Vũ lười nói rõ, "Anh chuyển lời tôi cho Thượng Quan Hiên là được, tôi có việc, đi."
Nhìn bóng lưng Nguyệt Vũ phất tay tiêu sái rời đi, bọn Tiêu Xuân Thu hai mắt đăm đăm, một lát sau, Tiêu Xuân Thu hỏi những người khác: "Nguyệt Vũ tới để làm chi?"
Miệng còn ngậm bánh mè Yến Dương nỗ lực nuốt xuống, nháy mắt nói: "Đá quán."
"Không giống?" Mọi người lắc đầu.
Sở Hoàn gõ đầu Yến Dương, "Nguyệt Vũ nếu là tới đá quán, người ở đây đừng hy vọng đi ra, xác định vững chắc bị người nâng."
"Vậy anh ta tới làm gì?" Yến Dương vuốt cái đầu bị gõ đau của mình hỏi.
Mọi người đây nhìn nọ, nọ nhìn kìa, hai mặt nhìn nhau một hồi, sau đó nhất trí quay đầu nhìn —— túi văn kiện trong tay Tiêu Xuân Thu.
...
Khi Thượng Quan Hiên vào thấy mọi người tụm lại, thần tình quái dị nhìn chằm chằm một túi văn kiện trên bàn, rất kinh ngạc, đi qua hỏi: "Các cậu làm gì?"
Vừa thấy là Thượng Quan Hiên, mọi người lập tức mắt phóng dị thải, khiến anh da đầu tê dại, Tiêu Xuân Thu càng trước hết nhét túi văn kiện vào tay anh.
"Đây là gì?" Thượng Quan Hiên không hiểu ra sao.
"Nguyệt Vũ đưa cho cậu, còn nói chuyện Trầm Dương bọn họ giúp đến đây, khiến chúng ta đừng tìm Huyền Huyễn nữa, uy, có phải cậu làm gì chọc tôn đại thần này mất hứng, cậu không thấy mặt cậu ấy, dọa người cực, đừng nhìn cậu ấy bình thường luôn cười, tôi hôm nay mới biết thì ra còn kinh khủng hơn Huyền Huyễn."
Bọn Đường Vân không ngừng gật đầu.
Thượng Quan Hiên nhíu mày, anh mở túi văn kiện, rút thứ bên trong ra, rất nhanh nhìn thoáng vài tờ, bỗng dưng, đôi mắt mở to, "Đây là——"
...
Nguyệt Vũ nhìn đồng hồ, nghĩ tới Huyền Huyễn khả năng sắp tỉnh, anh không khỏi nhanh hơn bước chân, phải về kịp trước khi Tiểu Nguyệt tỉnh, anh muốn tự mình làm bữa sáng cho Tiểu Nguyệt.
Thắt dây an toàn, điện thoại reo, Nguyệt Vũ nhìn màn hình, điện thoại này anh không muốn tiếp, vì nhất định không có chuyện tốt, thế nhưng không tiếp không được, biến thái kia sẽ gọi tới khi chịu tiếp mới thôi, anh cũng không thể tắt máy trốn người đi.
Bbất đắc dĩ, Nguyệt Vũ ấn phím chuyển.
"Uy."
"Tam Nhi, giúp anh một chuyện."
"Không giúp được không?" Nguyệt Vũ rất không tình nguyện.
"Em tối qua nửa đêm gọi anh dậy nhờ anh giúp em làm việc, anh không cự tuyệt, lễ thượng vãng lai, em có phải nên thống khoái mà đáp ứng không."
Nguyệt Vũ không hé răng, anh chỉ biết, tối qua Đại ca đáp ứng sảng khoái vậy nhất định là có việc cầu mình, xem, không phải đã tìm người trả nợ.
"Được rồi, em không nể tình hỗ trợ tối qua của anh, tốt xấu cũng nể tình mấy năm nay anh thay em bị lão thái bà dằn vặt, một câu, giúp không?"
"Chuyện gì?"
"Tam Nhi ngoan, rất đơn giản, bắt Miêu Nhị về cho anh."
"Thủ hạ của anh nhiều như vậy, sao anh không gọi người của mình đi bắt."
"Nếu bọn họ có thể bắt được, anh sẽ không tìm em. Anh tra được nó đi Tây Tạng tìm Tử Kim Tạng Ngao trong truyền thuyết, em biết làm sao tìm được nó, ngoan, giúp Đại ca chuyện này."
"Anh bắt anh ấy về làm gì?" Nguyệt Vũ tuyệt không muốn quản chuyện của hai người anh biến thái này.
"Nó nổ phòng thí nghiệm của anh, anh nhất định phải bắt nó về thu dọn, quả thật buồn cười, vô liêm sỉ!"
"Được rồi, đã biết, hai anh đều là vô liêm sỉ!"
Nghe vậy, đầu kia cười, "Phải rồi, cổ tế năm nay em có thể về đi?"
"Xem lại đã." Nguyệt Vũ trả lời ba phải cái nào cũng được.
"Tam Nhi, chí ít về lộ mặt."
"Để em nghĩ."
Đầu kia thở dài, "Cũng được, nghĩ cũng tốt hơn không nghĩ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...