"Chân không tiện thì đừng chạy tới chạy lui." Trầm Dương vừa cầm nạng trong tay Hạ Nhược Hải đặt sang bên, vừa dìu cậu ngồi xuống ghế.
"Tôi chán, hoặc là đón hai tiểu quỷ tới bệnh viện với tôi, hoặc là để tôi về nhà dưỡng bệnh." Hạ Nhược Hải không thích bệnh viện, chỉ nghe mùi thuốc khử trừng đã nghĩ mình bị bệnh.
"Tiểu Liễu và Tiểu Quân tôi nhờ bọn Tống Tiếu Ngự chiếu cố, giờ đại khái đang ở cảnh cục."
"Chuyện khi nào?" Hạ Nhược Hải kinh ngạc.
"Sáng nay." Hung thủ rõ ràng hướng về phía anh, Trầm Dương lo lắng gã sẽ ra tay với bọn nhỏ.
"Vừa nãy sao anh không nói chuyện này với tôi?"
"Bọn nhỏ mới lên nhà trẻ, thiếu mấy ngày không thành vấn đề."
Hạ Nhược Hải không phải kẻ ngốc, sao không nghe ra Trầm Dương tránh nặng tìm nhẹ, thầy nhất định có chuyện gì giấu mình, trong lòng cậu khó chịu, dỗi nói: "Cho dù Tiểu Liễu không liên quan tới tôi, Tiểu Quân là cháu ngoại trai của tôi, chị chỉ có cốt nhục như vậy lưu lại, tôi——"
"Sao cậu không liên quan tới Tiểu Liễu, cậu là anh Hải của thằng bé." Trầm Dương trấn an Hạ Nhược Hải như mèo tạc mao, "Tôi không phải cố ý không nói, chỉ là nhất thời đã quên, giờ nói cho cậu không phải cũng vậy."
Thật là lời nói dối vụng về, chuyện sáng nay thế nào quên nhanh vậy?
"Lời này anh lừa hai tiểu quỷ thì được, ai hiếm lạ anh nói, tôi không phải gì của anh, tôi muốn đón Tiểu Quân về." Hạ Nhược Hải không rõ mình vì sao giận vậy, cậu không muốn xì với Trầm Dương, thế nhưng nhịn không được, nghĩ tới địa vị của mình còn không bằng hai tiểu quỷ, cậu đã không hiểu thương tâm.
Nhìn Hạ Nhược Hải đỏ mắt, Trầm Dương luống cuống chân tay, "Tôi chỉ là muốn chuyên tâm chiếu cố cậu, thế nên mới để bọn nhỏ tạm thời ở nhờ nhà Tống Tiếu Ngự, lớn vậy rồi, còn nói khóc là khóc như Tiểu Quân, uổng cậu bình thường không biết xấu hổ giễu cợt thằng bé."
"Con mắt nào anh thấy tôi khóc." Quẫn bách Hạ Nhược Hải liều chết không nhận, mất mặt muốn chết.
"Tốt tốt tốt, con mắt nào tôi cũng không thấy." Miệng nói thế, Trầm Dương vẫn đưa khăn tay qua.
Hạ Nhược Hải không nhận, quay đầu sang bên, nỗ lực ép nước mắt về.
Trầm Dương thở dài một hơi, vòng đến trước mặt cậu, lau đi nước mắt ở khóe, còn săn sóc tìm bậc thang cho cậu xuống: "Ở đây rất bẩn, cậu không phải nói chán sao, tôi đỡ cậu ra ngoài."
Trầm Dương ôn nhu Hạ Nhược Hải biết, thế nhưng khi phần ôn nhu này đặt trên người mình, cảm giác như hồi xuân đại địa, như đặt mình giữa biển hoa rực rỡ, huân đến người say mê không ngớt.
Trầm Dương thấy Hạ Nhược Hải ngây ngốc nhìn, gò má thoáng đỏ, không khỏi lo lắng, anh vươn tay dán lên trán cậu, "Sao mặt đỏ vậy? Khó chịu ở đâu?"
Hạ Nhược Hải bật người phục hồi tinh thần, lắp bắp hỏi: "Thầy, thầy không về trường sao?"
Trầm Dương buồn bã, "Tạm thời không về."
Học sinh của anh năm chết ba, hai người còn lại một có thể là đồng lõa hãm hại anh, một xem anh như hung thủ, các giáo viên, học sinh đều dùng ánh mắt như nhìn tội phạm giết người, chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc này về trường là một loại dày vò, hơn nữa, anh không yên lòng để Hạ Nhược Hải ở bệnh viện, cô ả gọi điện mắng chửi ác độc kia mục đích không rõ, anh không muốn lại có người vì anh mà bị thương tổn, đặc biệt là người anh yêu.
"Thầy," Hạ Nhược Hải siết chặt tay Trầm Dương, "Anh đừng buồn, thử xử bất lưu nhân tự hữu lưu nhân xử [1], bằng bản lĩnh của thầy tìm một công việc khác cũng không phải khó."
Trầm Dương gật đầu, anh để ý không phải công việc của mình, nếu bọn Tôn Trí là vì anh mà bị hại, vậy anh sẽ gián tiếp trở thành hung thủ, mùi vị này rất không dễ chịu, khiến anh hầu như sắp không chịu nổi...
...
"Xin hỏi phòng làm việc của Thượng Quan Hiên ở đâu?"
Bầy dê cảnh cục sáng sớm đang nhiều chuyện giao lưu tin tức hẻm nhỏ ngẩng đầu nhìn, nhất trí sợ hãi than: quý tộc công tử! Mỹ nhân!
Nguyệt Vũ lễ phép hỏi lại, phục hồi tinh thần mọi người nhiệt tình chỉ đường cho anh.
"Cảm ơn!"
Thẳng đến khi Nguyệt Vũ đi xa, không thấy, các đồng chí cảnh cục mới như bừng tỉnh trong mộng.
"Oa tắc, thật không ngờ Lãnh Diện Hồ dĩ nhiên có người bạn như vương tử."
"Thiết, sao cậu biết là bạn, nói không chừng là kẻ thù."
"Nào có kẻ thù lễ phép như vậy, nhất định là bạn!"
"Chẳng lẽ là tình nhân?" Có người hai mắt lóe trái tim.
"Tiêu tổ trưởng mới là nửa kia của Lãnh Diện Hồ, bất quá nếu Thượng Quan hồ ly vì soái ca này mà không cần Tiêu tổ trưởng, cũng tình có thể nguyên."
...
Lại có chủ đề mới bầy dê đây một lời đó một câu thảo luận ngất trời.
Vô sự bất đăng Tam Bảo Điện, thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, Nguyệt Vũ thế nhưng không phải đơn thuần tới chơi, A-men!
...
[1] Thử xử bất lưu nhân tự hữu lưu nhân xử: ở đây không chỗ cho người ở, sẽ có chỗ khác cho người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...