"Vì sao cậu nghĩ vậy? Tiểu Nguyệt không phải loại người thương xuân thu buồn, sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ mấy chuyện này."
Huyền Huyễn khép hờ, hơi thở dài một tiếng, "Không, chỉ là đột nhiên nghĩ giúp người khác song song, có phải cũng khiến vài người khó chịu."
"Rất nhiều chuyện, không thể nào làm được mỗi người thoả mãn, đấy, dù là Thượng Đế, cũng có người không thích, như tôi không thích, tôi chỉ thích Tiểu Nguyệt."
Huyền Huyễn cười khẽ, "Yêu, anh đây là quẹo đường biện hộ cho mình? Nghe không được ngọt lắm."
Nguyệt Vũ cười nhẹ, dùng ngón tay tinh tế miêu tả khuôn mặt cậu, cố ý hung hăn nói: "Nói, hôm nay xảy ra chuyện gì, ai khi dễ cậu, tôi giúp cậu báo thù, gọi bọn Tiểu Tiểu Lục cắn gã."
Huyền Huyễn cũng phồng mặt, "Anh nha, bắt tôi làm việc không trả tiền."
"Tôi không có tiền, lấy thân báo đáp được không?" Nguyệt Vũ đáng thương hề hề hỏi.
Huyền Huyễn nắm cằm Nguyệt Vũ trái nhìn, phải nhìn, xoi mói nói: "Lấy thân báo đáp? Ừ, khuôn mặt này còn được, nhìn thuận mắt, nhưng thân thể không đủ mềm mại, cứng rắn, ôm khó chịu, bất quá, miễn cưỡng có thể bồi ngủ, bản thiếu gia đêm nay lật thẻ của anh, cố gắng hầu hạ, không thể khiến bản thiếu gia thoả mãn, đuổi anh đi quét nhà rửa chén làm việc cực nhọc."
Quét nhà rửa chén?
Sóc chuột nghe trộm rất không phúc hậu cười lật.
Nguyệt Vũ dùng hai ngón tay nhéo da lông trên cổ nó quăng lên người tiểu hồ ly, "Được, dám cười tao, tin tao tặng mày cho Nhị ca không?"
Sát ngôn quan sắc sóc chuột, tự nhiên biết Nguyệt Vũ nói dối, bất quá vì cầu bảo hiểm, nó vẫn bò tới nịnh nọt liếm mu bàn tay Nguyệt Vũ, biểu thị mình biết sai.
Nguyệt Vũ ôm lấy Huyền Huyễn, nghiêm trang nói với các tiểu động vật: "Tao giờ phải đi hầu hạ vị thiếu gia này, bọn mày đừng quấy rối, bằng không tao bị đuổi đi quét nhà rửa chén, sẽ tìm bọn mày làm, cho mệt chết."
Chi! Sóc chuột đầu tiên giơ móng vuốt biểu thị mình rất thức thời, bọn tiểu hồ ly cũng biểu thị đã biết, không phải ngứa da, ai dám quấy rầy hai vị này thân thiết, không sợ bị bọn họ luân phiên dằn vặt sao, thảm lắm.
"Tiểu Thỏ, đi ngủ nhớ đóng cửa sổ khóa cửa chính." Nguyệt Vũ vừa ôm Huyền Huyễn vào phòng ngủ, vừa dặn.
"Úc." Tiểu Thỏ Tử rất ngoan đáp lại.
Nhìn Nguyệt Vũ dùng chân đá cửa phòng, chờ một hồi, sóc chuột và tiểu hồ ly nhìn nhau, rón ra rón rén cọ chạy tới nghe trộm.
Tiểu Tiểu Lục do dự một hồi, cũng nhanh chóng bò qua.
Xà điêu vỗ cánh, khinh thường làm chuyện lén lút, chôn đầu dưới cánh mà ngủ.
Cún Đen xưa nay vẫn luôn ngủ sớm, nó mới không lãng phí thời gian nghe trộm.
Tiểu Lục nằm trên sô pha, băn khoăn có nên gọi con mình về không.
Tiểu Thỏ Tử đóng xong cửa sổ, về thấy bọn sóc chuột ngồi một hàng trước cửa phòng, suy nghĩ một chút, bay qua trước bắt Tiểu Tiểu Lục bỏ vào rương thủy tinh ấm, sau đó mỗi tay nhéo một đầu, kéo sóc chuột và tiểu hồ ly vào ổ, dùng ngữ khí giáo huấn nói: "Nghe trộm là sai, cẩn thận Huyền Huyễn biết sẽ phạt bọn mày."
Sóc chuột và tiểu hồ ly run lên, không thể làm gì khác hơn là vô tình nằm sấp vào nhau ngủ.
Tiểu Thỏ Tử tắt đèn, biến về hình thỏ, nhảy lên sô pha, dựa vào gối ôm mà ngủ.
...
Nguyệt Vũ buông Huyền Huyễn, nhìn cậu không nói lời nào.
Huyền Huyễn chớp mắt, "Không phải muốn hầu hạ tôi lên giường sao?"
"Trước giải quyết chuyện đã."
"Chuyện gì?" Huyền Huyễn giả ngu.
"Tiểu Nguyệt, đừng giả ngu lừa tôi, Tiểu Nguyệt vui hay không, tôi cũng muốn biết. Nhìn cậu kìa, lông mày vẫn nhăn, Tiểu Nguyệt tuy đối người luôn xa cách, trên thực tế lại rất nhiệt tình, bọn họ tìm cậu hỗ trợ, cậu xưa nay chưa từng cự tuyệt, nói cho tôi biết, hôm nay tinh thần vì sao sa sút như vậy?"
"Không cho cười tôi."
"Không cười, không cười." Nguyệt Vũ cam đoan.
"Học sinh Bành Hiểu của Trầm Dương đã chết, tôi nghĩ học sinh Nghiêm Trạch của anh ta có chuyện."
"Vì sao?"
"Trên người Nghiêm Trạch có khí tức oan hồn rất nặng, nếu cậu ta chỉ là trùng hợp gặp phải, khí tức không nên nặng vậy, tôi nghĩ cậu ta hẳn không chỉ một lần gặp phải oan hồn này, ôm hận mà chết thành quỷ, đều có một loại tâm lý thù hận, bọn họ sẽ phát tiết oán khí của mình lên người kẻ khác, thế nhưng Nghiêm Trạch không bị gì cả. Cậu ta còn nói khi phát hiện Đỗ Minh, Đỗ Minh vẫn gọi tên Trầm Dương, hôm nay Bành Hiểu cũng nói nghe Tôn Trí gọi tên Trầm Dương, tôi không tin người chết có thể nói, mà khi phát hiện thi thể Tôn Trí, Nghiêm Trạch cũng có mặt, thế nhưng lúc đó cậu ta đã bị dọa ngất..."
"Tiểu Nguyệt cảm thấy Nghiêm Trạch nói dối?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Sao anh biết tôi hoài nghi cậu ta?"
"Rất đơn giản, chỉ có Nghiêm Trạch nghe Đỗ Minh gọi tên Trầm Dương, khi phát hiện Tôn Trí, Nghiêm Trạch tuy hôn mê, nhưng có thể giả bộ, sau đó gọi tên Trầm Dương cho Bành Hiểu nghe, Bành Hiểu đã bị dọa choáng váng, sẽ không để ý thanh âm là của ai, để tôi nghĩ, có phải khi Tiểu Nguyệt nói ra quan điểm này, Trầm Dương không tin?"
Huyền Huyễn trừng mắt, "Này anh cũng có thể đoán được?"
"Có gì khó, Nghiêm Trạch là học sinh của Trầm Dương, vi nhân sư giả, bao che khuyết điểm là rất bình thường, anh ta không tin học sinh mình là kẻ hãm hại mình, không khó phỏng đoán. Tiểu Nguyệt là vì vậy không vui?"
"Tới nay mới thôi, chỉ là suy đoán của tôi, nếu tôi đoán sai, sẽ tạo thành ngăn cách giữa thầy trò bọn họ, có lẽ tôi không nên nghĩ Nghiêm Trạch không xong như vậy? Nói không chừng cậu ta là tốt." Huyền Huyễn thở dài.
Nguyệt Vũ hôn mặt cậu, thương tiếc nói: "Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ nhiều lắm, nếu luôn phải lo lắng cho mỗi người, cậu sẽ mệt chết, tôi không phản đối cậu giúp bọn họ, thế nhưng đừng gánh trách nhiệm lên người mình. Lại nói, chuyện này không liên quan đến cậu, là trách nhiệm của bọn Thượng Quan Hiên, cậu giúp là hảo tâm, đừng chọc mình không vui, bằng không tôi sẽ giận, lần sau bọn họ tìm cậu hỗ trợ, tôi không cho cậu giúp."
"Đừng, đừng, anh a, thật vô tình."
"Tôi chỉ hữu tình với Tiểu Nguyệt."
"Lại lời ngon tiếng ngọt, tới đây, hầu hạ bản thiếu gia ngủ, thiếu gia hài lòng, nói không chừng sẽ lấy anh làm chính thất." Huyền Huyễn hí ngược.
"Thật, vậy tôi sẽ nỗ lực, Tiểu Nguyệt lấy tôi làm chính thê, không thể lấy người khác."
"Vậy xem anh biểu hiện."
"Ha hả, bảo đảm Tiểu Nguyệt thoả mãn."
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...