Sáng sớm thức dậy không thấy Tôn Trí, Bành Hiểu và Quách Lâm cũng không lưu ý, thế nhưng Nghiêm Trạch bất an, cậu gắt gao nhìn chằm chằm ổ chăn mất trật tự Tôn Trí đã ngủ một hồi, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Bành Hiểu và Quách Lâm ngẩn ra, cho rằng tinh thần thác loạn của Nghiêm Trạch lại phát tác, luống cuống tay chân ném chăn trong tay đuổi theo.
Tối qua chỗ Tôn Trí đứng đầy đất đầu thuốc lá, bên cạnh còn một cái bật lửa và hộp thuốc không vò thành cục.
Nghiêm Trạch ngồi xuống, nhặt lên bật lửa chỉ còn phân nửa dầu siết chặt.
Bành Hiểu và Quách Lâm nhìn nhau, nghi hoặc không hiểu được.
Bành Hiểu tiến lên vỗ vai Nghiêm Trạch, cẩn thận hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Nghiêm Trạch quay đầu nhìn cả hai, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, sợ đến Quách Lâm và Bành Hiểu không tự giác rút lui một bước.
Lúc này Quách Lâm nhận ra bật lửa trong tay Nghiêm Trạch là của Tôn Trí, vì phía mặt dùng bút dầu viết một chữ Tôn, lại nói tiếp, chữ Tôn này, là mấy ngày trước Quách Lâm và Tôn Trí giỡn nhau viết lên.
"Đây, đây không phải bật lửa của Tôn Trí sao?" Quách Lâm kinh hỏi.
Nghiêm Trạch ôm chặt hai tay, run lên.
Tối qua Tôn Trí rời khỏi đã không trở về, cậu ấy hút thuốc xong đi đâu? Cậu ấy còn sống sao...
Bành Hiểu kéo Nghiêm Trạch lại, sốt ruột hỏi: "Tôn Trí đâu? Tôn Trí đâu, cậu đã thấy cậu ấy đúng không?"
Môi Nghiêm Trạch trắng bệch, "Tối qua, tối qua tôi thấy cậu ấy ở ngoài hút thuốc."
"Sau đó đâu?" Quách Lâm hỏi.
"Không có sau đó," Nghiêm Trạch rống to, "Tôi cho rằng cậu ấy khó chịu trong lòng, nên đi ra hút thuốc, tôi không biết, không biết —— tôi về ngủ, thế nhưng cậu ấy không về, không có..."
Bành Hiểu buông Nghiêm Trạch, dại ra.
Quách Lâm nhìn Nghiêm Trạch mắt đục ngầu, lại nhìn Bành Hiểu mắt đăm đăm, tối nghĩa nói: "Có lẽ, có lẽ Tôn Trí chỉ là đi ăn sáng."
Bọn Nghiêm Trạch rất muốn tin lời Quách Lâm, thế nhưng cái chết của Đỗ Minh khiến bọn họ mơ hồ nghĩ Tôn Trí nói không chừng đã chết, chết như Đỗ Minh.
Ba người này nhìn kia, kia nhìn nọ, trong thời gian ngắn không biết thế nào cho phải.
Quách Lâm miễn cưỡng trấn định, "Tôn Trí gần nhất thích chạy sáng, chúng ta đi bãi tập nhìn rồi nói."
Nghiêm Trạch và Bành Hiểu không đáp, thế nhưng người đã xông ra ngoài, Quách Lâm vội vàng đuổi theo.
Phía sau ký túc xá thạc sĩ có một sân vận động nhỏ, bọn Nghiêm Trạch xa xa thấy Tôn Trí đang chạy chậm.
Quách Lâm thở dài một hơi, vờ an ủi mà nói: "Xem, tôi đã nói cậu ấy chạy sáng, thật là, hại chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi, nhất định phải bắt cậu ấy mời chúng ta ăn sáng, các cậu nói đúng không?"
Nghiêm Trạch và Bành Hiểu ai cũng không để ý Quách Lâm, bọn họ chỉ là kinh khủng nhìn Tôn Trí đang chạy chậm, yết hầu khanh khách rung động, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy ra, Quách Lâm nuốt nước bọt, "Các cậu, các cậu làm gì?"
Bành Hiểu chậm rãi xoay đầu, chỉ về phía Tôn Trí, run môi lắp bắp nói: "Tôn Trí, Tôn Trí..."
Kinh hách quá lớn, Bành Hiểu nói chưa dứt lời, chỉ có thể không ngừng lặp lại hai chữ "Tôn Trí".
"Tôn Trí? Tôn Trí có chuyện gì, cậu ấy——"
Quách Lâm duy trì động tác đầu xoay phân nửa cứng lại ở đó.
Tôn Trí xác thật là chạy bộ, thế nhưng cậu ấy chạy rất chậm, rất chậm, tư thế rất máy móc.
Mồ hôi không ngừng chảy ra, quần áo ướt như mới từ trong nước lôi lên, không ngừng nhỏ xuống, là mồ hôi của Tôn Trí.
Ánh mắt cậu tan rã, thần tình thống khổ, cậu dừng không được, cậu chạy cả buổi tối, cậu nghĩ chân mình đã gãy, bàn tay cũng phế, bộ ngực khó chịu như muốn nổ tung, cậu nghe không được tiếng quát của bọn Nghiêm Trạch, như một người máy lên dây cót, chỉ biết từng bước mà chạy...
Bọn Bành Hiểu phát hiện Tôn Trí dị thường, bọn họ bị tình huống quỷ dị này dọa choáng váng, không biết có nên chạy tới ngăn Tôn Trí, đừng để cậu ấy chạy tiếp không.
Đầu tiên phục hồi tinh thần Quách Lâm: "Sửng sốt làm gì? Mau ngăn Tôn Trí lại, bằng không cậu ấy sẽ chết!"
Nghiêm Trạch và Bành Hiểu như trong mộng mới tỉnh, vội chạy tới ngăn Tôn Trí.
Khiến người sợ hãi là, bàn tay bọn Quách Lâm vừa chạm vào thân thể Tôn Trí, Tôn Trí đã ầm ầm ngã xuống, duy trì tư thế chạy bộ tay trái chân phải nâng lên ngã xuống.
Quách Lâm muốn kéo Tôn Trí dậy, kéo kéo, một tiếng gãy thanh thúy vang lên, dĩ nhiên kéo đứt bàn tay.
Kinh hách quá độ Quách Lâm đầu tiên ngây người, hồi hồn xong, thét chói tai ném bàn tay Tôn Trí bỏ chạy, Bành Hiểu bên cạnh muốn kéo lại, đã bị Quách Lâm đẩy ngã trên đất.
Nghiêm Trạch trong tay cầm bàn tay Tôn Trí, buông không được, không buông cũng không được, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trắng dã, hai mắt vừa lộn, hôn mê.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...