Bọn Huyền Huyễn đi rồi, La Minh đầu tiên ôm Trần Nặc còn mê man lên giường, sau đó gọi người tới nâng thi thể Tư Mã Chiếu đi hoả táng.
Nhìn chiếc xe chở thi thể Tư Mã Chiếu biến mất trong tầm mắt, La Minh thở dài một hơi.
Ngẫm lại, chuyện cha mẹ vẫn đừng nói cho Trần Nặc, để cậu ta ôm hy vọng nhỏ bé bọn họ còn sống hẳn tốt hơn cho cậu ta biết chân tướng tàn khốc, được rồi, quên hỏi Huyền Huyễn mình vì sao có thể thấy quỷ, chờ lần sau có cơ hội lại hỏi.
Phát ngốc một hồi, Trần Nặc trong phòng tỉnh lại, hoảng loạn gọi tên La Minh.
La Minh phục hồi tinh thần, vội nói: "Tôi ở ngoài này!"
Trần Nặc ôm chăn chạy tới, sững sờ nhìn La Minh.
Bị anh nhìn có chút ngượng, La Minh hỏi: "Sao vậy? Chưa tỉnh ngủ?"
Trần Nặc gãi mặt, chạy tới cạnh La Minh ngồi xuống, "Là lạ."
La Minh không hiểu, "Cái gì là lạ?"
"Không biết." Trần Nặc hoang mang nói.
Thấy Trần Nặc tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ Tiểu Thỏ Tử và Trần Minh, cũng không truy hỏi, La Minh rất thông minh không nhắc tới, bằng không không biết phải giải thích sao cho anh hiểu.
Nhìn Trần Nặc ngủ no má ửng hồng, La Minh không khỏi nhớ tới câu nói của Nguyệt Vũ: "Mẹ Trần Nặc nói, Trần Nặc rất thích anh."
Thầy đồ thích mình?
"Trần Nặc."
"Ừ?" Trần Nặc nghiêng đầu nhìn La Minh.
La Minh sờ mũi, sờ cằm, thử thăm dò hỏi: "Cậu thích tôi sao?"
"Thích." Trần Nặc không nghĩ ngợi đáp.
La Minh há hốc mồm, trả lời rất thống khoái, ai, bất quá đây là Trần Nặc mất trí nhớ, không phải thầy đồ, nếu là Trần Nặc bình thường, cho dù thật thích, hẳn cũng không thẳng thắn như vậy, anh có nên thừa dịp cậu ta còn ngốc vù vù ăn thêm chút đậu hũ?
Nghĩ tới đây, La Minh vẫy tay với Trần Nặc.
Trần Nặc lập tức dính lại, nháy mắt nhìn La Minh.
Thật đáng yêu! La Minh nghĩ thầm.
"Hôn tôi."
"Hôn đâu?"
"Cậu thích."
"A."
Trần Nặc không chút do dự bẹp một cái hôn trên môi La Minh.
Ngoan ngoãn, đều tự đưa lên cửa, anh có phải không cần khách khí...
...
Thấy Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn xa cách ba ngày, sóc chuột một đầu chạy về phía bọn họ cọ, xèo xèo gọi liên tục.
Bọn Tiểu Tiểu Lục cũng dị thường nhiệt tình vây quanh chân cậu.
Tiểu Thường chua nói: "Bọn vô ơn."
Nguyệt Vũ cười nói: "Mấy ngày nay cảm ơn các anh chiếu cố, lúc rảnh mời các anh ăn."
"Được." Tống Tiếu Ngự sang sảng nói, "Trước nói rõ, một bữa là thiếu."
"Không sai," Tiểu Thường lập tức phụ họa, "Chí ít cũng phải ba bữa."
"Hai người nhân cơ hội xảo trá sao." Huyền Huyễn cười mắng.
"Tự nhiên, khó được có thể hố cậu." Tiểu Thường trêu ghẹo nói, "Các cậu đi đâu? Tiêu Xuân Thu cả ngày lo lắng các cậu xảy ra chuyện?"
"Lúc rảnh nói cho hai người, tôi về trước tắm rồi ngủ."
"Được, nhìn các cậu cứ như bò ra từ đống rác, thật hiếm thấy hai người chật vật như vậy." Tiểu Thường cười ha ha.
"Không sai, rất tổn hao hình tượng thanh cao của Huyền đại sư." Huyền Huyễn khoa trương nói.
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự không khỏi bật cười.
...
Triệt triệt để để tắm một cái, Huyền Huyễn rốt cục thấy thư thái.
Lần lượt "chà đạp" sóc chuột, tiểu hồ ly, Tiểu Tiểu Lục, Tiểu Lục bao quát xà điêu hiện tại thấy cậu đều sợ một hồi, Huyền Huyễn mỹ mãn nói: "Vẫn là bọn Tiểu Hoa đáng yêu, nhìn đặc biệt muốn đùa giỡn."
Các tiểu động vật đầu đầy hắc tuyến, làm phản chạy đến chỗ Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ đang thì thầm không biết gì với Tiểu Thỏ Tử, Huyền Huyễn nằm sấp lên lưng anh, hiếu kỳ hỏi: "Đang làm gì?"
Nguyệt Vũ ha hả nở nụ cười, "Đang kiểm tra đồ gán nợ cho em gái cậu."
"Đồ gán nợ?" Huyền Huyễn nghi hoặc.
"Đúng vậy, ảnh thân mật của Trần Nặc và La Minh, hy vọng Tiểu Khả không cần đòi ảnh SM của cậu."
Gì?
"Thì ra lần trước anh gọi Tiểu Thỏ Tử vào là để em ấy làm chuyện này."
Nguyệt Vũ gật đầu, khen Tiểu Thỏ Tử: "Chụp không sai, nữ ma đầu hẳn sẽ thoả mãn."
Tiểu Thỏ Tử xấu hổ nở nụ cười.
Huyền Huyễn đầu đầy mây đen, "Nhìn không ra anh cũng rất hắc."
Nguyệt Vũ hắc hắc hai tiếng, "Tử đạo hữu bất tử bần đạo."
...
Âm lịch mười lăm.
Ánh trăng tròn treo trên cao, tản mát sắc bạc kiểu khiết thanh lãnh.
Chỗ âm u ở gầm cầu, một kẻ không nhúc nhích nằm sấp.
Lưu lạc hán tiến lên đá kẻ kia một cước, bất mãn nói: "Ê, mày chiếm chỗ của tao, đứng lên!"
Đá mấy đá, thế nhưng kẻ kia vẫn không sứt mẻ, phảng phất như chết.
Lưu lạc hán nổi giận, mẹ nó, giả chết đúng không?
Gã ngồi xuống, lật lại, nương ánh trăng sáng sủa, có thể thấy vẻ mặt vết máu của kẻ kia.
Chưa kịp kinh hô, kẻ kia đã một tay bóp cổ gã, dán nửa bên mặt hư thối lên mặt lưu lạc hán, chất giọng âm lãnh phảng phất từ nơi xa xôi truyền đến: "Mày muốn trở thành văn học gia nổi tiếng sao? Nhất định muốn đi, như vậy mày không cần mỗi ngày ngủ gầm cầu, tao cho mày thành văn học gia được không?"
Ngửi được mùi tanh tưởi trên người kẻ kia, lưu lạc hán mấy lần muốn nôn, gã liều mạng giãy dụa, lại phí công. Cổ bị người nắm, cảm giác tử vong hít thở không thông khiến gã kinh khủng không ngớt.
Kẻ kia mở ra miệng lưu lạc hán, nhét một đống trắng bóng vào.
Lưu lạc hán trợn tròn mắt, cảm giác thứ ghê tởm dính dấp theo họng chảy vào thực quản...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...