Huyền Hệ Liệt

Đôi mắt lão quỷ đột hiện tơ đỏ, bày ra một loại sắc huyết hồng, chòm râu hoa râm, tóc nhanh chóng kéo dài ra tám hướng phía sau, giăng khắp nơi kết thành cái mạng thật lớn, vây lấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.

Huyền Huyễn thầm giật mình, cậu vung kiếm tính cướp trước khi cái mạng kết thành chém rách nó lao ra với Nguyệt Vũ.

Thế nhưng thứ quỷ này như có sinh mệnh, dĩ nhiên biết chủ động né tránh, một ngày bị chém thủng, lập tức lấy tốc độ nhanh hơn bổ lại, thậm chí kết còn vững vàng hơn lúc trước.

Nhìn cái mạng càng kết càng kín, mồ hôi lạnh trên trán cậu chảy ra, phô thiên cái địa mạng tơ đè xuống, cảm giác như muốn cột người thành bánh tét mới bỏ qua.

"Tiểu Nguyệt, là tơ nhện!" Nguyệt Vũ vội vàng kêu lên.

"Cái gì tơ nhện?" Huyền Huyễn không giải thích được.

"Đây không phải râu, tóc gì của lão quỷ, là tơ nhện, tơ nhện!" Nguyệt Vũ gấp đến độ liên tiếp nói hai lần.


Tơ nhện?

Huyền Huyễn lập tức quay đầu nhìn lão quỷ ở chủ vị, lại thấy được một màn khiến cậu ghê tởm.

Trời ạ, đó là gì? Một con nhện lớn có cái đầu người?

Đầu của lão quỷ, thân thể lại là của nhện, tám cái chân dài lông xù vững vàng đâm trên vách tường, từng cuộn tơ không ngừng phun ra từ cái miệng trên đầu, cả bức tường, trần nhà, sàn nhà thư viện đều dính một tầng tơ dày.

"Shit! Cho nên nói tôi ghét nhện! Ghê tởm!" Huyền Huyễn nhịn không được mắng, "Mặc kệ anh nuôi ở đâu, đều không cho!"

"Tiểu Nguyệt, giờ không phải lúc ghét hay không, lão già này thật là quỷ sao? Quỷ có thể kinh khủng như vậy?" Nguyệt Vũ vẻ mặt đau khổ hỏi.


"Quỷ cái gì quỷ, rõ ràng là người nhện, người nhện thành ma!"

Bầy nửa đầu thi quỷ đều quỳ xuống, tam quỵ cửu khấu với lão quỷ đã nhện hóa.

Hồng Ngao Chu ở nửa đầu vàng nâu trống rỗng của bọn họ nỗ lực nhả tơ lăn thành quả cầu, chờ nó đủ lớn có thể nhồi đầy, Hồng Ngao Chu lập tức đẩy cuộn tơ ra, rồi đẩy về phía lão quỷ.

Nhìn cảnh quỷ dị này, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, bầy nhện này tính làm gì?

Hồng Ngao Chu đẩy cuộn tơ đến bên mép lão quỷ, nhìn lão quỷ mở miệng nuốt cả cuộn tơ và Hồng Ngao Chu vào, Huyền Huyễn rõ ràng nghe được tiếng dây thần kinh căng thẳng của mình đứt đoạn, lời thô tục cũng xông ra, "Mẹ nó! Đây là gì!"

Lão quỷ liếm môi, cái kiểu thơm ngon vô cùng, "Đây là truyền thừa, mày vừa nãy không phải muốn biết sao, tao nói cho mày," Lão quỷ há mồm lại ăn tươi một cuộn tơ, tiếp tục nói: "Văn học của Đại Thanh tao là quyết không thể bị quên lãng, nhất định phải đời đời tương truyền, vĩnh viễn truyền lưu, tao cho đệ tử, tộc nhân của tao một ít Hồng Ngao Chu thần kỳ, chúng ghi lại tư tưởng của tao, sau đó truyền cho bọn họ, lại khiến bọn họ truyền cho hậu đại, Hồng Ngao Chu sẽ đẻ trứng trong đầu, chỉ cần cho con trai ăn bộ não chứa ấu noãn Hồng Ngao Chu, vậy có thể không bảo lưu kế thừa tất cả văn học Đại Thanh, hoàn thành truyền thừa đời sau, sau đó bọn họ sẽ về đây hoàn thành truyền thừa đời trước với tao, truyền cho tao tri thức mới, văn hóa mới học được, vậy bộ tộc của bọn tao mới có thể càng thêm phồn vinh hưng thịnh——"

"Biến thái! Tâm thần!" Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không hẹn mà cùng mắng.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui