Không biết bắt đầu từ khi nào, bốn phía bao phủ một tầng sương màu trắng sữa, lửng lơ lơ lửng, có một loại hư huyễn không đúng thực.
Cuối đường, một đội ngũ đưa ma từ xa lại gần.
Đội ngũ này dị thường kỳ quái, kẻ đưa ma không phi ma đái hiếu, mà là mặc thuần một sắc Thanh triều quan phục, đầu đội mũ lông công, chân đeo giầy hắc đoạn, bước chân chỉnh tề, nhìn không chớp mắt đi về phía trước.
Bọn họ khuôn mặt mơ hồ, thấy không rõ hình dáng, từ xa nhìn lại, như là cổ họa niên đại cửu viễn, khác là, kẻ trong tranh còn sống.
Giữa đội ngũ có tám người nâng một bộ quan tài màu son nạm vàng, hai bên mộc quan điêu khắc đồ án dị thú tinh mỹ, tỏ rõ thân phận tôn quý của người chết.
Bọn họ lặng im, không có đau thương khóc thét có tang bình thường, không nói chuyện với nhau, bọn họ trật tự chậm rãi tiến về trước, như không thấy Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ bên đường, kẻ ngang qua thậm chí không thèm nhìn, phảng phất cả hai không tồn tại.
Nguyệt Vũ nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, bọn họ hình như không thấy chúng ta."
Huyền Huyễn gật đầu.
"Thế nhưng vì sao chúng ta có thể thấy bọn họ?"
Huyền Huyễn không trả lời, kỳ quái nhìn Nguyệt Vũ, "Tôi nói, sao lúc này quỷ gì anh cũng thấy?"
Nguyệt Vũ gãi đầu, "Tôi cũng không biết, đại khái là vì ở đây, không thấy người tự nhiên chỉ có thể thấy quỷ."
"Đây là logic gì? Không thấy người thì thấy quỷ? Vậy sao anh không thấy nữ quỷ trên cây?"
Nguyệt Vũ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, về vấn đề này, tôi nghĩ hẳn là cậu trả lời tôi, mà không phải tôi trả lời cậu."
Huyền Huyễn nội thương, quên đi, đại khái tên này gặp quỷ còn phải nhìn thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bằng không cậu quả thật nghĩ không ra giải thích khác.
Nhìn bọn người mặc quan phục ngang qua trước mặt, Nguyệt Vũ rất hiếu kỳ bọn họ là thật sự không thấy mình và Huyền Huyễn, hay làm như không thấy, vì chứng thực vấn đề này, anh vươn tay kéo xuống cái mũ của một người ngang qua trước mặt.
Dưới mũ, đầu người nọ chỉ có một nửa.
Mũ bị Nguyệt Vũ kéo xuống, người nọ vẫn không chịu ảnh hưởng tiếp tục đi tới, không nói mắt, dư quang khóe mắt cũng không nhìn Nguyệt Vũ đã kéo mũ mình.
Nguyệt Vũ không khỏi trợn mắt há hốc mồm, không thể nào, vậy cũng không phản ứng?
Huyền Huyễn hổn hển quát: "Anh chọc bọn họ làm gì? Muốn bị truy sát đúng không?"
"Không có mà, nhìn, không phản ứng, nếu không phải bọn họ còn động, tôi hầu như cho——"
Nguyệt Vũ nói phân nửa, bỗng nhiên câm miệng lại.
Vì con quỷ rớt mũ kia bỗng nhiên chạy về nhặt mũ đội, còn quăng cái liếc rét lạnh cho anh.
Nguyệt Vũ cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống mất độ.
Thẳng đến khi người nọ đi xa, anh mới hồi phục tinh thần, "Ánh mắt người nọ rất dọa người, kỳ quái, bọn họ rõ ràng thấy chúng ta, vì sao lại làm như không thấy?"
Huyền Huyễn vuốt cằm nghiền ngẫm cười, "Rất rõ ràng, bọn họ vội vàng đưa ma, không rảnh quản chúng ta."
"Vậy chúng ta——"
"Tự nhiên là —— vô giúp vui."
...
Mất đi ký ức Trần Nặc dị thường sợ một mình, như con non mới sinh, đi đâu cũng thích dán mẹ, La Minh đi đâu, anh theo tới đó, La Minh đi toilet, anh cũng muốn theo.
La Minh đỡ trán rên rỉ, "Tôi chỉ là đi tiểu, rất nhanh sẽ ra, cậu không cần theo, ok?"
Trần Nặc cắn môi, không nói, mắt nước mắt rưng rưng nhìn La Minh.
La Minh nhấc tay đầu hàng, cười khổ nói: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy, được rồi, cậu vào đi, dù sao cậu là nam, tôi không thiệt là được, ai, xúi quẩy, vì sao đi WC cũng bị cậu nhìn, thật không biết đời trước tôi có nợ cậu không."
Trần Nặc nhíu mày, không giải thích được hỏi: "Vì sao không thể theo cậu đi WC?"
"Phi lễ vật thị, thầy đồ cậu thường hay mắng tôi, giờ khen ngược, gì cũng nhớ không rõ." La Minh ai oán không ngớt.
"Thầy đồ, cậu không phải nói tôi là Trần Nặc sao?"
"Cậu là thầy đồ, cũng là Trần Nặc."
Trần Nặc thấy không thể thông, "Tôi không già, vì sao gọi thầy đồ?"
La Minh trợn trắng, "Tôi thích, ê, cậu có thể đừng nhìn sao?"
Bị Trần Nặc nhìn chăm chú, bảo anh làm sao đi.
Trần Nặc vươn tay túm góc áo La Minh, rất không bằng lòng xoay người sang chỗ khác.
Vất vả lắm tiểu xong, Trần Nặc vuốt bụng nói đói.
La Minh mở tủ lạnh cầm nguyên liệu chuẩn bị nấu cơm, tiểu tổ tông lại nói muốn ăn bánh chẻo.
La Minh trừng mắt, "Không có bánh chẻo."
Trần Nặc bướng bỉnh nói: "Tôi muốn ăn bánh chẻo, bánh chẻo, bánh chẻo, bánh chẻo..."
"Rồi rồi rồi, bánh chẻo, bánh chẻo, chúng ta ra ngoài ăn."
La Minh thật là sợ anh.
Trần Nặc hoan hô, kéo La Minh chạy ra ngoài.
"Chờ đã, tôi chưa lấy ví, cậu gấp cái gì?"
La Minh hầu như bị Trần Nặc kéo ra ngoài, suýt nữa quên đóng cửa.
Khi chờ thang máy, Trần Nặc bất an kề sát La Minh, thỉnh thoảng nhìn về phía thang lầu.
"Cậu nhìn gì vậy?" La Minh hỏi.
"Tôi nghĩ có kẻ đang nhìn tôi."
La Minh nhìn lại, vừa kịp thấy ngã rẽ có người rất nhanh mà rụt đầu về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...