Bước về trước nửa bước, bỗng nhiên phát hiện chân và thân thể tách riêng, cảm giác một chớp mắt đó, không phải hai chữ kinh khủng có thể hình dung, biểu tình bộ mặt của bầy cương thi vốn là xơ cứng, cho dù toát ra sợ hãi cũng nhìn không thấy, đôi mắt vô thần chỉ mở to một thoáng, như búp bê nạp điện đột nhiên hết pin, mềm nhũn ngã xuống.
Huyền Huyễn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, cương thi cậu giẫm đã ầm ầm mà ngã, trong lúc gấp gáp, cậu không thể làm gì khác hơn là mượn lực nhảy lên cây đa kế bên.
Huyền Huyễn trợn mắt há hốc mồm nhìn bầy nhện nhúc nhích đầy đất bò lên người cương thi, một lúc sau, cậu quay đầu nhìn Nguyệt Vũ rủ xuống đôi ngươi, vẻ mặt hờ hững đứng ở giữa.
Phảng phất là chớp mắt ngắn ngủi, lại phảng phất là dài dòng vĩnh viễn, chờ Huyền Huyễn phục hồi tinh thần, đầy đất cương thi dĩ nhiên chỉ còn bộ xương trắng.
Cậu không khỏi hít ngược một hơi, choáng váng, nhìn lại, xương trắng đã không thấy đâu, bị bầy nhện cắn không còn một mảnh, bột phấn cũng không lưu lại.
Nguyệt Vũ thậm chí không thèm nhếch mày, môi mấp máy, hai tay đặt trước ngực làm một thủ ấn kỳ quái, bầy nhện đột nhiên mà đến, rồi đột nhiên mà đi, thoáng cái biến mất không ảnh, như chui vào bùn đất.
Nguyệt Vũ thoả mãn nói: "Thật không ngờ nhện ở đây nhiều như vậy, tôi còn tưởng phải tốn thời gian dài."
Huyền Huyễn nhảy xuống, chậm rãi thong thả đến trước mặt Nguyệt Vũ, vây quanh anh vài vòng, sau đó dừng lại trước mặt anh, từ trên xuống dưới đánh giá.
Nguyệt Vũ kỳ quái hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì?"
Huyền Huyễn vẻ mặt nghiêm túc, "Xem anh có phải là nhện tinh không?"
Nguyệt Vũ nghẹn cười, "Sao tôi có thể là nhện tinh?"
"Ai biết được?" Huyền Huyễn liếc anh, "Cũng không biết anh từ đâu làm ra nhiều nhện vậy, thật ghê tởm!"
Nguyệt Vũ vô tội nói: "Tôi cũng không biết ở đây nhiều vậy, tôi không thích đánh đánh giết giết, cách không đánh mà thắng này thật tốt."
Huyền Huyễn hắc tuyến, không biết nên nói người này thế nào, cách giết người tro cốt cũng không còn này quả thật không còn một mảnh.
"Tôi nghĩ anh không làm sát thủ thật lãng phí."
"Tiểu Nguyệt, cậu có nghĩ tôi rất đáng sợ không?" Nguyệt Vũ lo lắng hỏi.
Ở gia tộc anh, người không sợ anh không bao nhiêu, anh sở dĩ không thích về, kỳ thực đôi khi là không thích ánh mắt hoảng sợ của bọn họ khi nhìn anh.
Huyền Huyễn nâng cằm anh trái nhìn, phải nhìn, không đứng đắn nói: "Mỹ nhân như vậy, sao phải sợ? Tôi luôn sắc đảm bao thiên."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, "Tiểu Nguyệt, tôi thật không hy vọng cậu sợ tôi."
Huyền Huyễn sờ mặt Nguyệt Vũ, "Mỹ nhân, bản thiên sư chưa từng biết sợ là gì, được rồi, chúng ta đi thôi."
"Không dẫn người phụ nữ kia đi?"
Khựng lại, Huyền Huyễn lắc đầu, "Như bà ta nói, bọn họ đi không được."
"Vì sao đi không được?" Nguyệt Vũ không hiểu.
"Tôi cũng không rõ, bọn họ hình như chỉ có thể ở lại không gian này, ra ngoài chẳng khác nào tử vong, chân chính tử vong, quỷ cũng không làm được."
Nguyệt Vũ ngạc nhiên, "Ở đây là chỗ quỷ quái gì, thần kỳ vậy?"
"Tôi còn muốn biết hơn anh —— không xong!" Nói phân nửa, Huyền Huyễn đột nhiên khẽ quát.
Nguyệt Vũ vội hỏi: "Sao vậy?"
Huyền Huyễn trừng Nguyệt Vũ, "Nhện anh thả tốt quá, ăn sạch dây đỏ của tôi, quỷ đói đầu thai ư! Cả dây cũng ăn!"
Thấy mặt Huyền Huyễn có thể sánh ngang đáy nồi, Nguyệt Vũ cẩn thận hỏi: "Dây đỏ đứt thì sao?"
"Lạc đường."
"Không sợ, tôi biết đường."
"Đường anh biết đã không phải ban đầu, bằng không tôi cầm dây đỏ kia làm gì."
Nguyệt Vũ mồ hôi, "Tôi thấy chỗ rách nát này cũng không lớn lắm, hẳn rất dễ tìm được lối ra."
Huyền Huyễn giận nói: "Đây là anh nói, tôi không đi, anh cõng tôi."
Nguyệt Vũ ngược lại không ý kiến, ngoan ngoãn cõng cậu, tùy tiện chọn một phía.
Bị người cõng Huyền Huyễn rất thích ý, nhất thời tâm huyết dâng trào, bấm tay tính toán, cư nhiên là quẻ hung.
Cậu vội nhảy khỏi lưng Nguyệt Vũ, "Phía này đại hung, không thể đi phía này."
"Vậy đi phía nào?" Nguyệt Vũ hỏi.
Xung quanh bố cục hoàn toàn giống nhau, vào đây, như vào một mê cung, không phân rõ phương hướng.
"Để tôi tính đã."
Huyền Huyễn xếp bằng ngồi xuống, lấy ra la bàn đặt lên gối, tay phải ngón trỏ, ngón giữa khép lại đè vào, kim đồng hồ vốn dĩ tích tích loạn chuyển dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng.
"Phía này." Huyền Huyễn nói.
Nguyệt Vũ không xác định hỏi: "Thật là phía này?"
"Có vấn đề gì?"
"Tôi không biết có tính vấn đề không, Tiểu Nguyệt, cậu xem." Nguyệt Vũ vươn tay chỉ phía kim đồng hồ.
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn, rất muốn ngã xuống không dậy nữa.
Hôm nay vận khí thật là xui đến nhà bà ngoại, đi đâu cũng là quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...