Vừa mở cửa, ông chú Hồ đã bị người dùng lực kéo, kế người nọ một cước đóng cửa, đặt ông chú Hồ lên cửa tùy ý hôn.
Nhìn gương mặt phóng đại của Dương Lăng, ông chú Hồ hận không thể tát anh một cái, khốn kiếp muốn nghẹn chết anh sao? Nhưng bất đắc dĩ cánh tay bị Dương Lăng khóa vào lòng, căn bản không thể động.
Buồn bực, ông chú Hồ nâng gối tính đá tử tôn căn của khốn kiếp này.
Dương Lăng đúng lúc lui lại, cười mắng: "Ác quá nha, nó dính tới hạnh phúc của cậu đấy."
Ông chú Hồ lúng túng nói: "Hừ, tôi cũng có thể cho cậu hạnh phúc."
Dương Lăng kéo người vào lòng, vuốt mặt cười nói: "Cậu thật xấu!"
Ông chú Hồ hất tay Dương Lăng ra, bất mãn nói: "Sao, lẽ nào tôi không thể ở phía trên?"
Dương Lăng len tay vào quần áo ông chú Hồ, vuốt eo khiêu khích, sắc sắc nói: "Đào Đào nên ở phía dưới mới tốt."
Ánh mắt ông chú Hồ chợt lóe, chủ động ghé môi hôn Dương Lăng, thừa dịp Dương Lăng thất thần, một tay bắt lấy cánh tay, một cái quật vai hất ngã Dương Lăng xuống đất.
Một chiêu đắc thủ, ông chú Hồ lập tức đè tới, nắm cằm Dương Lăng ngả ngớn nói: "Có lẽ ở phía dưới rồi cậu sẽ thích."
Xương chậu Dương Lăng nhói lên, khuôn mặt tuấn tú cũng nhăn lại, anh vươn tay ôm eo ông chú Hồ, nũng nà nũng nịu nói: "Được rồi, nếu Tiểu Đào Đào muốn đổi chỗ, vậy người ta xá mệnh bồi quân tử, cống hiến PP cho cậu chà đạp là được."
Dương Lăng là loại đàn ông cao to uy mãnh, rất man, một người như vậy, dùng ngữ điệu cô gái yếu ớt, lực sát thương nhất lưu, ông chú Hồ tức thời bị rét trúng, nhảy dựng lên chà xát cánh tay.
Mẹ nó! Gã biến thái chết tiệt này!
Dương Lăng cố ý nói thế, chờ là cơ hội ông chú Hồ thư giãn, một cái cá vọt nhảy lên, anh đặt ông chú Hồ chưa kịp phản ứng xuống sàn, "Tiểu Đào Đào rất không biết thương hương tiếc ngọc, bộ xương già của tôi suýt nữa bị cậu quật hỏng, cho nên tôi phải trừng phạt cậu!"
Ông chú Hồ thậm chí không có cơ hội chửi bậy đã bị bịt miệng, đôi tay như rắn kia cũng kéo quần ông chú Hồ xuống.
"Ngô ngô ngô..."
Ông chú Hồ giãy dụa muốn rút tay phản kích, nhìn ra ý đồ Dương Lăng kéo dây lưng áo tắm, buộc tay ông chú Hồ lại, anh dùng ngón trỏ điểm đôi môi sưng đỏ của ông chú Hồ, cười trầm nói: "Tiểu Đào Đào, chúng ta chơi SM được không?"
"Tôi S cái đầu cậu!" Ông chú Hồ chửi ầm lên.
"Cậu không thích sao? Thế nhưng tôi thích."
Dương Lăng vừa nói, vừa chậm rãi cắt quần áo ông chú Hồ, bàn tay còn cố ý lưu luyến châm lửa quanh điểm mẫn cảm.
Ông chú Hồ hổn hển, sống chết trừng Dương Lăng.
Dương Lăng thích nhất là khi ông chú Hồ nhìn anh như vậy, rõ ràng là dữ tợn, thế nhưng hết lần này tới lần khác quyến rũ cực kỳ, mỗi lần lộ ra biểu tình này, chuyện Dương Lăng muốn làm nhất là đè ông chú Hồ tw hung hăng khi dễ, khiến ánh mắt ông chú Hồ ánh nước mông lung, khi đó trong đôi mắt ấy chỉ có mình anh.
Dương Lăng ngậm môi ông chú Hồ liếm cắn, một tay vuốt ve nhũ thủ trước ngực, một tay xoa mông, lẻn ngón tay vào khai thác, miệng còn không quên đùa giỡn: "Tiểu Đào Đào, chỗ đó của cậu nóng quá, có phải nhớ tôi không?"
Ông chú Hồ hận không thể một hơi cắn rớt mũi tên khốn này, thế nhưng sung sướng trên thân thể khiến ông chú Hồ chỉ có thể giãy dụa thở dốc.
"Tôi muốn vào."
"Cút! Ngô!"
"Khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất thích."
Dương Lăng đè ông chú Hồ lên đất kịch liệt yêu lấy người đàn ông da mặt mỏng lại đối mình có lực hấp dẫn trí mạng này. Ông chú Hồ mặc dù sắp bốn mươi, thế nhưng mặt non, nhìn cứ nghĩ còn nhỏ hơn anh.
"Cậu, chậm tí được không, muốn tôi chết đúng không!"
Lưng Ông chú Hồ bị sàn nhà cọ đau, cảm thấy xướng cốt của mình đều sắp rã.
Tên chết tiệt này, mỗi lần đều kịch liệt như vậy, cũng không ngẫm lại mình chịu được không.
Phát tiết một hồi, Dương Lăng ôm ông chú Hồ lên sô pha, để mặt ông chú Hồ hướng xuống nằm sấp tiếp tục xâm phạm.
Ông chú Hồ cảm thấy vách trực tràng bị cọ sát lửa nóng không thôi, khoái cảm khôn kể tê dại khiến ông chú Hồ không ngừng rên rỉ.
Dương Lăng động tác chậm lại, ôn nhu cẩn thận.
"Thích không?" Dương Lăng cắn lỗ tai ông chú Hồ hỏi.
"Hừ!" Ông chú Hồ hừ một tiếng.
"Không thỏa mãn? Vậy tôi làm đến khi cậu thoả mãn mới thôi?"
"Làm nữa tôi sẽ chết." Ông chú Hồ đỏ mặt xấu hổ nói, lăn qua lăn lại nữa là thật sẽ chết.
"Đó là thoả mãn, Tiểu Đào Đào luôn thích nói ngược, được rồi, cậu làm chi giấu ảnh của tôi trong phòng?"
Tên khốn này, vẫn bị thấy.
"Để tiện mỗi ngày nguyền rủa cậu."
Kỳ thực, khi không có cậu ta, có chút nhớ, thế nên mới lấy ảnh chụp nhìn vật nhớ người.
"Nói dối. Nhớ tôi đi?"
"Tôi nhớ tiền của cậu."
Dương Lăng cười tủm tỉm hôn hôn mặt ông chú Hồ, nhớ tiền của tôi không phải là nhớ người của tôi? Ha hả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...