Yến Dương sắc mặt trắng bệch từ bếp vọt ra, kéo tay Sở Hoàn một câu không nói nên lời.
Bọn Đường Vân tranh nhau hỏi: "Sao, cậu thấy gì? Có thể ăn không? Ý bọn tôi là có thể cho người ăn không?"
Yến Dương cầu xin nói: "Các anh không phải nói trù nghệ của Huyền Huyễn tốt hơn anh Sở sao, đồ anh ta nấu thế nào kinh khủng vậy?"
Đáng thương Yến Dương đã bị dọa đến phân không rõ Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ.
Kinh khủng?
Mọi người sắc mặt như màu đất, không dám tưởng tượng Nguyệt Vũ rốt cuộc nấu ra "thứ tốt" gì, đem Yến Dương dọa đến mức choáng váng.
Huyền Huyễn cũng hiếu kỳ, tính vào bếp xem đã thấy Nguyệt Vũ đi ra.
"Ai nha, mọi người tới rồi, thời gian vừa vặn."
Nguyệt Vũ cười cực kỳ xán lạn, thế nhưng bọn Tiêu Xuân Thu nhìn như nụ cười ác ma, cười đến tóc gáy bọn họ dựng thẳng, da đầu tê dại.
Đại khái là cảm giác bầu không khí ngưng trệ, Cún Đen và Tiểu Tiểu Lục dừng lại, hiếu kỳ nhìn bọn họ.
"Anh nấu cái gì? Sao dọa Yến Dương đến chạy trối chết?" Huyền Huyễn hỏi.
"Miêu Cổ toàn tịch."
Miêu Cổ toàn tịch? Vừa nghe bốn chữ này, chân mọi người mềm nhũn, trừng to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đi vào bếp của Nguyệt Vũ, hận anh không thể một đi không trở lại, sau đó bọn họ có thể tránh qua một kiếp.
Thấy mọi người sắc mặt kém như bệnh nặng một hồi, Huyền Huyễn đại phát thiện tâm, thi ân nói: "Được rồi, nếu rất khó ăn, cho phép các anh ăn một miếng rồi bỏ qua."
"Thật?" Tiêu Xuân Thu đầu tiên tìm bảo chứng, Yến Dương đến giờ vẫn không hồi hồn, phỏng chừng Nguyệt Vũ nấu không chỉ là đơn giản khó ăn.
Huyền Huyễn phất tay, "Yên tâm, chẳng lẽ còn độc chết các anh?"
Độc chết thì tốt, chỉ sợ nửa sống nửa chết. Mọi người nhất trí thầm nghĩ.
...
Nguyệt Vũ mỗi lần lên một đĩa thức ăn, sắc mặt mọi người lại trắng vài phần.
Đây thật là cho người ăn sao? Không, mấy thứ này có thể ăn sao?
Bò cạp, rết, nhện, thằn lằn...
Nhìn một bàn chiếm đầy các loại bò sát, bọn Đường Vân sắc mặt có thể nói rực rỡ muôn màu, trắng lại xanh, xanh lại đen, đen lại tím, Thượng Quan Hiên cũng không ngoại lệ.
Cả Huyền Huyễn đã chuẩn bị tâm lý đều bị dọa, sững sờ hỏi: "Anh xác thực mấy thứ này ăn không chết?"
Nguyệt Vũ nhét vào tay mỗi người một đôi đũa, không để ý nói: "Chết tôi phụ trách cứu sống."
Ba ba ba...
Tiếng rớt đũa liên tiếp vang lên, rất có tiết tấu.
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi, cẩn thận nói: "Nguyệt Vũ, tôi biết cậu bảo bối Huyền Huyễn, bảo bối đến người khác nói bậy một câu cũng không được, được rồi, tôi nghĩ cậu là sợ Huyền Huyễn mệt mới tự mình xuống bếp, vậy được rồi, bọn tôi đảm bảo sau này không đến cọ cơm, cho nên bữa Miêu Cổ toàn tịch này có thể không ăn sao?"
Bọn Sở Hoàn đều gật đầu, bữa cơm này rất kinh khủng, vốn tính Nguyệt Vũ nấu dù khó ăn thế nào cũng nể mặt ăn một hơi, thế nhưng trận thế trước mắt, bọn họ quả thật không có can đảm thử nửa miếng.
Nguyệt Vũ nhướng mày, "Các anh không ăn?"
Mọi người lắc đầu như trống bỏi, liều chết không ăn.
Nguyệt Vũ lắc đầu, tiếc hận nói: "Các anh rất không nhìn được bảo, đây là người khác cầu còn không được."
Yến Dương không tin, "Ai không việc gì ăn xà trùng thử nghĩ? Tôi thấy sắp chết đói cũng không ăn."
Nguyệt Vũ không cho là ngỗ, ôm lấy sóc chuột, "Không phải tôi nói, Tiểu Hoa còn biết bảo hơn các anh."
Theo mọi người trợn mắt há hốc mồm, sóc chuột một hơi ăn hết con rết Nguyệt Vũ đưa tới bên mép, còn ăn đến ngon lành, ăn xong, cư nhiên nhìn một đĩa thằn lằn xèo xèo kêu, tựa hồ muốn ăn tiếp.
Bọn Tiêu Xuân Thu hoàn toàn hóa đá, tiểu hồ ly cũng ngây người, một đầu ngã xuống sô pha, ngã đến ngũ thể đầu địa, nửa ngày không bò dậy được.
Huyền Huyễn trừng mắt, gắp một con thằn lằn đưa đến bên mép sóc chuột, nó ba hai cái nuốt xuống, chết chưa, Huyền Huyễn cũng trợn tròn, một lát, cậu hỏi: "Tiểu Hoa, ngon không?"
Sóc chuột xèo xèo kêu hai tiếng.
Bọn Sở Hoàn hầu như té xỉu.
Huyền Huyễn đổi một đôi đũa, gắp một con nhện đưa đến trước mặt Nguyệt Vũ, "Anh ăn cho tôi xem?"
Nguyệt Vũ nhún vai, mắt không chớp nuốt vào, ăn xong, anh nói: "Mấy thứ này nhìn thì ghê tởm, kỳ thực không khó ăn, hơn nữa, tôi cố ý bảo Miêu Lan chọn mấy con nhỏ rửa sạch mang tới, tuyệt đối vệ sinh kiêm mỹ vị."
"Tôi tin anh." Huyền Huyễn nói, miệng Nguyệt Vũ điêu cỡ nào cậu biết, nếu cả Nguyệt Vũ đều có thể ăn, vậy quả thật không khó ăn.
Tiêu Xuân Thu không tin tà, "Huyền Huyễn cậu ăn một con bò cạp thử xem?"
Huyền Huyễn gắp một con bò cạp, nội tâm chần chờ một chút, mới bỏ vào miệng.
Rất khó hình dung là mùi gì, giòn giòn, có chút ngọt, thế nhưng song song cũng có chút cay, tổng thể mà nói, cư nhiên rất hợp khẩu vị, trách không được sóc chuột thích như vậy.
Thấy Huyền Huyễn đều ăn, mọi người cũng nhấc đũa.
Ăn miếng thứ nhất, đã muốn ăn miếng thứ hai, ăn miếng thứ hai, đã muốn ăn miếng thứ ba...
Ăn đến cuối cùng, cư nhiên muốn ngừng mà không được, cảm giác như nghiện.
Tất cả mọi người, Yến Dương ăn nhiều nhất, nhanh đến mấy lần suýt nữa cắn đầu lưỡi, vừa ăn, vừa mơ hồ không rõ nói: "Thật không ngờ ghê tởm như vậy cũng ăn rất ngon, nói ra không ai tin."
Sở Hoàn khiêm tốn thỉnh giáo Nguyệt Vũ: "Anh dùng gia vị gì, mùi rất đặc biệt, tôi lần đầu nếm được mùi như vậy."
Nguyệt Vũ thần bí cười: "Bí phương, không thể ngoại truyền."
Sở Hoàn có chút thất vọng, quay đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Thừa dịp mọi người đặt lực chú ý lên món ăn, Nguyệt Vũ nhỏ giọng nói bên tai Huyền Huyễn: "Đừng ăn nhiều vậy, bằng không buổi tối sẽ rất khó chịu."
Huyền Huyễn dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn Nguyệt Vũ, lời này có ý gì??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...