Cha mẹ Trần Nặc là giáo sư đại học, dạy văn học tiếng Trung trong cùng một trường, là học giả, bác sĩ và giảng viên trứ danh.
Cha anh là phần tử trí thức đạo đức nghiêm cẩn, từ nhỏ Trần Nặc sống dưới giáo dục cao áp của ông, mỗi ngày bị một đống lớn thi từ ca phú bao phủ, đây là căn nguyên căn bệnh "thầy đồ".
Trần Nặc từng rất sợ cha mình, sợ đọc cổ văn, anh từng tính rời nhà trốn đi, trên thực tế, anh cũng làm vậy, ở năm mười tám tuổi.
Hoàn cảnh gia đình tạo nên, thanh thiếu niên phản bội kỳ tới chậm hơn bạn cùng lứa tuổi. Đáng tiếc, lần trốn nhà kia chỉ duy trì một ngày đã bị bắt về, ăn một trận đòn, nằm trên giường hai ngày mới dám xoay người.
Lớn vậy còn ăn đòn, kích phát phản nghịch của Trần Nặc càng thêm cường liệt, nhưng mà kế hoạch rời nhà trốn đi lần thứ hai của anh chưa kịp thực thi đã chết trong bụng mẹ, cha và mẹ anh song song mất tích.
Chuyện đến rất đột nhiên, hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu gì, khiến Trần Nặc từ nhỏ được cha mẹ chiếu cố như con thuyền cô độc giữa đại dương mênh mông, hoàn toàn lạc mất.
Anh báo cảnh, thế nhưng không có kết quả, qua hai năm, chuyện này hầu như yên lặng, trở thành huyền án.
Rời khỏi cánh chim cha mẹ Trần Nặc trải qua hai năm lòng người ấm lạnh, cả người thoáng cái thành thục, anh vốn không thích nói, trải qua biến cố này, càng thêm trầm mặc.
Chưa từ bỏ ý định, anh cảm thấy cha mẹ mất tích có vấn đi, anh quyết tâm tìm ra nó, cho dù tìm được chỉ là di thể cha mẹ.
Biển người mênh mông, muốn tìm hai kẻ mất tích, quả thực như mò kim đáy biến, hy vọng xa vời đến không thể hơn.
Dưới tình huống không cách mà lần, Trần Nặc nghĩ tới gia nhập cảnh sát, mượn quan hệ ràng buộc tìm được dấu vết để lại.
Thế nhưng lấy tố chất thân thể và tâm lý của anh, quả thật không thích hợp làm cảnh sát, cho nên đông đảo bộ môn cự tuyệt.
Sau lần thất bại thứ 101, anh hầu như buông tha, thế nhưng may mắn, khi đang tuyệt vọng anh gặp ông chú Hồ.
Đồng tình tâm lan tràn ông chú Hồ nghe xong lý do của Trần Nặc, ngoại lệ để anh gia nhập, thậm chí an bài anh làm thủ hạ của Thượng Quan Hiên.
Ông chú Hồ âm thầm nói chuyện của Trần Nặc cho Thượng Quan Hiên, cố ý giao đãi nếu Trần Nặc cần hỗ trợ, tận lực giúp một chút.
Tuy Thượng Quan Hiên cảm thấy Trần Nặc không thích hợp làm cảnh sát, thế nhưng không nói gì thêm, gật đầu biểu thị đã biết.
Trần Nặc thầm cảm kích ông chú Hồ, trong lòng anh, ông chú Hồ là ánh sáng, có thể sánh với Bồ Tát sống.
Anh làm người rất chất phác, nói trắng ra là khô khan, không hợp với bầy dê lố lăng nhiều chuyện của cảnh cục, thế nhưng kỳ dị, anh và đồng sự ở chung rất hòa hợp.
Mỗi ngày đi làm, bọn họ nhiệt tình chào hỏi, đôi khi sẽ chia sẻ một ít tin đồn thất thiệt với anh, tuy rất không hiểu vì sao đồng sự nhiều chuyện vậy, thế nhưng loại ấm áp này khiến anh cảm giác đại gia đình, dần dần cũng không trầm mặc nữa, đôi khi có thể biểu đạt vài ý kiến, tuy ý kiến của anh thường chọc người cười, thế nhưng anh biết đó là nụ cười thiện ý, không có gì khác.
Ở cảnh cục, người có thể khiến Trần Nặc thả lỏng nhất là La Minh, đối mặt La Minh, anh luôn rất dễ hoa lạp lạp triệt để nói ra lời mình muốn nói, vô luận là tốt hay xấu, chiếu nói không lầm, vì vậy tính tình nóng nảy La Minh thường bị anh tức giận đến giơ chân, vẻ mặt kinh khủng hận không thể một quyền đánh ngất anh.
Thế nhưng kỳ quái là, nhát gan Trần Nặc duy độc không sợ La Minh, mỗi lần La Minh nói thô tục, anh không chút do dự lập tức giáo dục một phen, không chỉ La Minh, bản thân Trần Nặc cũng không phát hiện, "yêu thích" nói thô tục phải phê bình này của anh chỉ với La Minh mới có thể phát tác vô cùng nhuần nhuyễn.
Trần Nặc kỳ quái, La Minh dữ như vậy, vì sao mình không sợ? Vấn đề này anh suy nghĩ thật lâu, khả năng nhất là năm đó ông chú Hồ từng nói với anh: ở cảnh cục chúng ta, partner sao, đơn giản mà nói, là người có thể ỷ lại, chuyện lớn chuyển nhỏ có thể tìm người đó thương lượng, lớn đến kết hôn, nhỏ đến một ngày ba bữa ăn gì, thậm chí mặc gì, đều có thể hỏi ý kiến, có gì cần nói cứ việc nói thẳng, không cần lưỡng lự nên hay không.
Ông chú Hồ nói có khi không thể tin, đây là chuyện cảnh cục trên dưới đều biết, cục trưởng động kính của bọn họ thường "có hứng mà phát", lời nói sẽ thoát ly quỹ đạo bình thường.
Đáng tiếc hết lần này tới lần khác Trần Nặc xem ông chú Hồ là ân nhân lớn nhất đời này, đồng thời cho rằng lời ân nhân luôn có đạo lý, quả thật là một đứa bé đơn thuần thành thật.
La Minh lúc đầu, không muốn làm partner với Trần Nặc, thế nhưng bị ông chú Hồ thiệt xán liên hoa thành công dụ dỗ, nguyên văn của ông chú Hồ là vậy: La Minh, nếu cháu không thích, thậm chí ghét một người, là không thể biểu hiện ra ngoài, Trần Nặc vốn yếu đuối, đã đủ cẩn thận, cậu ấy rất cố gắng làm tốt partner của cháu, cháu cho cậu ấy một cơ hội đi, phải biết, cho người khác một cơ hội song song cũng là cho mình một cơ hội, chờ đến khi hai người thật sự không hợp, thủy hỏa bất dung lại nói cho chú, nếu cháu không hài lòng Trần Nặc, cháu có thể lén lút nguyền rủa cậu ấy, ở nhà đâm hình nhân hạ vu thuật, chính là không thể cho cậu ấy biết, cũng đừng biểu hiện ra ngoài, đây là một loại lễ phép.
Lời của Ông chú Hồ, La Minh nghe mồ hôi đầm đìa, quả thật người không thể xem tướng mạo, thì ra ông chú độc như vậy!
Cho nên nói, Trần Nặc và La Minh sau lại bên nhau, ông chú Hồ có thể nói công không thể không tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...