Một vài biến đổi kế thừa là một loại cách cực đoan mà kinh khủng.
...
La Minh vẫn cho rằng, người như Trần Nặc, có thể trở thành cảnh sát thật là một kỳ tích, may mắn như ngày nào đó đi trên đường, bị bánh ngọt từ trên trời rơi xuống đập ngất.
Anh từng ác độc nghĩ: không biết ông chú Hồ có phải ngủ gà ngủ gật khi phỏng vấn, thế nên không cẩn thận cho sai điểm, để Trần Nặc qua quan.
Trong mắt La Minh, Trần Nặc quả thật không có tí khí chất cảnh sát nào, cậu nhát gan, có chứng vựng huyết, riêng là hai điểm này đã không phải cảnh sát hợp cách, chỉ tiếc Trần Nặc hết lần này tới lần khác là một cảnh sát, còn chết hay không là partner của anh, quả thật là bất hạnh lớn nhất cuộc đời.
Khiến La Minh khó chịu là, mỗi lần anh nói thô tục, Trần Nặc sẽ bưng bộ thầy đồ cổ hủ nghiêm túc mắng, luôn nói một câu: La Minh, cậu còn nói thô tục, nói thô tục là không đúng, làm người phải văn minh, đừng dạy hư trẻ nhỏ... Sau đó la lý ba sách trích dẫn kinh điển, La Minh nghe rất có xung động đánh Trần Nặc một trận, rồi dùng keo dán dán miệng cậu lại, để cậu không nói được nữa!
Chỉ tiếc, mỗi lần anh đều không hạ thủ được, không khác, sợ đánh hư thân thể gầy yếu của Trần Nặc, lúc đó còn phải đưa cậu đi bệnh viện cấp cứu cái được không bù đủ cái mất, hơn nữa, tập cảnh là phạm tội, biết pháp phạm pháp cũng là tội.
Đánh không được, mắng không xong, mỗi lần lý do của Trần Nặc rất đầy đủ, khiến La Minh căn bản không thể cãi lại, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi phiền muộn không gì sánh được "nghe" Trần Nặc phê bình, thật là XX uất ức thấu!
Số lần nhiều, La Minh rốt cục phát hiện một cách ứng đối.
Mỗi khi bệnh "thầy đồ" của Trần Nặc phát tác, La Minh sẽ nhìn vào mắt cậu.
Mắt Trần Nặc đen bóng, như hắc diệu thạch chói mắt, có một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Vừa nghe Trần Nặc vạn năm bất biến răn dạy, vừa nghiên cứu đôi mắt xinh đẹp kia, kết quả mỗi lần đều như rơi vào hồ sâu không thể tự thoát, căn bản nghe không được Trần Nặc nói gì.
Có phát hiện này La Minh càng phát triển đến Trần Nặc mở miệng đã nhìn vào mắt cậu, ánh mắt quái dị nghiêm túc như phát hiện đại lục mới này thường khiến Trần Nặc không được tự nhiên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, kết quả nói phân nửa đã nói không được, mượn cớ chạy trối chết.
La Minh đắc ý cười to không thôi, nghẹn lâu vậy, rốt cục hòa nhau một ván, cảm giác này, thật con mẹ nó sảng!
Trần Nặc xoa cánh tay nổi đầy da gà thì thào tự nói: La Minh vì sao dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình? Nói thô tục là không đúng, nhìn ánh mắt cậu ta, tựa hồ hận không thể giết mình, rất dọa người!
Trần Nặc run lên, lại lập tức thẳng lưng, vỗ ngực vì mình bơm hơi: sợ cậu ta làm gì, mình là tốt cho cậu ta, miễn cho cậu ta sau này dạy hư con cái...
"Hê, anh lẩm bẩm cái gì?"
Thình lình, vai bị người vỗ, Trần Nặc nhảy dựng, bỗng nhiên xoay lại.
Bàn tay Yến Dương dừng giữa không trung, cảm thấy vô tội, "Dọa phải anh, ngượng ngùng."
Trần Nặc lấy lại bình tĩnh, đỏ mặt nói: "Không, không, tôi chỉ là đang suy nghĩ."
"Úc, có thấy ông chú không? Firewall chú ấy nhờ tôi làm đã xong, đang định báo cáo, thế nhưng chú ấy không ở trong phòng làm việc."
Trần Nặc lắc đầu, "Tôi không thấy cục trưởng."
"Vậy a, quên đi, trước đi ăn với anh Sở, buổi chiều lại nói cho ông chú, bye!"
Nhìn Yến Dương ôm bảo bối notebook nhảy nhót rời đi, tư duy của Trần Nặc có chút không xoay được.
Yến Dương là vợ Sở Hoàn, thế nhưng cậu ấy là nam, lại là vị thành niên, cứ thấy không hợp lẽ thường!
Cố hữu nhận tri, khiến Trần Nặc phi thường không hiểu, thậm chí có chút không ủng hộ với việc Yến Dương lớn mật tuyên bố mình là vợ Sở Hoàn.
Từ xưa đàn bà là vợ của đàn ông mới là luân thường, nam thê thấy thế nào có chút quái dị! Trần Nặc lắc đầu.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...