Buổi sáng, Sở Hoàn bị một tiếng chuông kinh khủng giật tỉnh, thanh âm quỷ dị bên tai truyền đến khiến anh dựng thẳng tóc gáy, quỷ gọi?
Ghé vào lòng anh Yến Dương mơ màng nói: "Anh Sở, điện thoại anh reo."
Sở Hoàn giật mình, vô lực nằm lại giường, anh nhớ tới, tiếng chuông điện thoại của anh bị Yến Dương đổi, đổi một đoạn quỷ nhạc.
"Uy!" Sở Hoàn vô tình.
"Yến Dương là ai?" Đầu kia Tiêu Xuân Thu buồn đầu hỏi.
"Tiêu tổ trưởng?" Sở Hoàn nhất thời thanh tỉnh, đẩy Yến Dương lười trên người mình ra ngồi dậy.
"Cậu chưa trả lời vấn đề của tôi, Yến Dương là ai? Cậu ta có liên quan tới Trịnh gia đúng không?"
Sở Hoàn bất an, sao tổ trưởng đột nhiên hỏi Yến Dương.
Nghe tên mình Yến Dương cũng thoáng cái tỉnh, dán lỗ tai vào di động nghe trộm.
"Cậu ấy là bạn tôi, bất quá tuyệt đối không phải hung thủ giết hại bốn cha con Trịnh gia."
"Nói nhảm. Cậu có thể tìm được cậu ấy sao?"
Sở Hoàn nhìn Yến Dương vịn vai mình nháy mắt, nuốt một ngụm nước bọt, "Có thể."
"A, vậy tốt, dẫn cậu ấy tới cảnh cục, có một số chuyện cần hỏi."
Sở Hoàn cúp máy, đau đầu: tổ trưởng biết Yến Dương hơn phân nửa là Huyền Huyễn nói, ai, con mèo chỉ biết gây chuyện này!
Nhìn lại, phát hiện không thấy Yến Dương, Sở Hoàn không khỏi ngạc nhiên, "Yến Dương!"
"Làm chi?" Trong miệng ngậm bàn chải đánh răng đầy bọt Yến Dương ló đầu ra, "Anh Sở còn không dậy, không phải đi cảnh cục sao?"
Sở Hoàn vô lực, uổng cho mình còn lo lắng, thế nhưng con mèo này tựa hồ rất hưng phấn!
...
"A Hiên, tôi nên làm sao đây? Không kết được án, tiền lương nửa năm còn lại của tôi nhất định bị trừ sạch." Lưu Phỉ khóc không ra nước mắt, sáng nay nhận được tin Trương Nhàn bị giết, anh thậm chí có xung động cụng tường.
Trịnh gia này quả thật bị nguyền rủa, cư nhiên một người không sót, toàn bộ chết sạch.
Một tên đực rựa, bày ra cái kiểu nước mắt dính mi thật sự là khảo nghiệm đối năng lực thừa nhận của trái tim, Thượng Quan Hiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu, "Tôi giúp cậu hỏi Huyền Huyễn, xem cậu ấy có cách nào không?"
"Cảm ơn cậu." Lưu Phỉ uể oải không thôi.
Tiêu Xuân Thu nằm sấp bên tai Thượng Quan Hiên nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ Huyền Huyễn sẽ không xen vào chuyện này."
Thượng Quan Hiên không giải thích được, "Vì sao?"
"Hôm qua có thể nói cậu ấy đều đã nói, người của Trịnh gia bị xà quỷ giết chết, tuy nói là suy đoán, thế nhưng tôi thấy tám chín phần mười là thật, bằng không sao kinh khủng như vậy? Xà quỷ, làm sao định tội? Hơn nữa, Huyền Huyễn rất thích con rắn kia, cậu ấy là chủ nhân bao che khuyết điểm, muốn cướp tiểu xà trên tay cậu ấy về định tội, nằm mơ. Cho nên chuyện này chỉ có thể như vậy, không giải quyết được gì." Nói xong, Tiêu Xuân Thu liếc Lưu Phỉ vẻ mặt u sầu, dính vào chuyện như vậy, Lưu Phỉ đã định trước không may.
Thượng Quan Hiên chỉ có thể thở dài.
Ngẫm lại, Tiêu Xuân Thu bổ sung: "Tôi thấy hỏi Yến Dương gì mà Huyền Huyễn nói, xem có đầu mối khác không tương đối thực tế."
Thượng Quan Hiên suy nghĩ, đây là cách duy nhất khi không có cách.
...
"Oa, anh Sở, cảnh cục các anh thật nhiều suất ca!" Yến Dương vừa thấy bọn Thượng Quan Hiên đã hô to gọi nhỏ.
Nhìn đồng sự mắt choáng váng, Sở Hoàn che mặt xấu hổ không ngớt.
"An phận cho tôi!" Sở Hoàn thấp giọng cảnh cáo.
"Úc." Yến Dương ngoan ngoãn đứng nghiêm.
Đường Vân ôm vai Sở Hoàn, mập mờ hỏi: "Bồ tèo, lúc nào lừa được cậu em đáng yêu như vậy?"
Sở Hoàn co quắp khóe miệng, cậu em đáng yêu? Anh không cho vậy, tiểu ác ma còn không kém bao nhiêu!
Yến Dương nhiệt tình tự giới thiệu, "Tôi là Yến Dương, người ở chung với anh Sở, vốn tôi muốn làm vợ anh ấy, thế nhưng anh ấy không đáp ứng, cho nên chỉ có thể làm người ở chung."
Phốc! Bọn Tiêu Xuân Thu không khỏi nở nụ cười, cảm thấy Yến Dương rất thú vị.
Sở Hoàn che mắt, không còn mặt mũi.
"Sao náo nhiệt vậy, Sở Hoàn cháu cưới vợ lúc nào?"
Mọi người nhìn lại, ngoài ý muốn, đứng ở cửa cư nhiên là ông chú Hồ đã lâu không gặp.
Sửng sốt, Tiêu Xuân Thu đầu tiên gọi: "Ông chú rốt cục đã về? Dương Lăng không về với chú sao?"
Ông chú Hồ lén lút sờ sờ PP mơ hồ còn đau, ngẫm lại một tháng bị tên dã man kia không ngừng lăn qua lăn lại, mặt đen có thể so đáy nồi, "Đừng nhắc tới cậu ta trước mặt chú!"
"Sao, cãi nhau?" Tiêu Xuân Thu cười hì hì hỏi.
Nhớ tới mình bị mấy tiểu tử thối này bán đứng mới có thể rơi vào miệng sói, ông chú Hồ tức giận, thở phì phì nói: "Mấy đứa làm chuyện tốt! Tiền lương tháng này trừ hết!"
Tiêu Xuân Thu không để ý, "Trừ thì trừ, dù sao lần trước kiếm đủ nửa năm, không thiếu tiền, ha ha!"
Ông chú Hồ tức giận đến sắp ói máu, đám khốn kiếp này!
Yến Dương nhỏ giọng hỏi Sở Hoàn: "Ông chú này là ai?"
"Cục trưởng cục này."
Cục trưởng? Hai mắt Yến Dương nhất thời bắn ra ánh sáng, xông lên trước bắt lấy tay ông chú Hồ, kích động nói: "Ông chú, cầu chú để cháu gia nhập cảnh cục đi! Không cần tiền!"
Ông chú Hồ choáng váng, nửa ngày mới hỏi một câu: "Cháu là ai?"
"Vợ Sở Hoàn!" Yến Dương trả lời thật vang dội.
Sở Hoàn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thật không biết con mèo này trong óc chứa gì, lời như vậy cư nhiên lẽ thẳng khí hùng.
Lời nói hùng hồn của Yến Dương khiến ông chú Hồ ngây người, một hồi mới phản ứng, "Kết hôn lúc nào?"
"Chưa, anh ta không chịu cưới cháu." Yến Dương ủy khuất nói, "Cháu tặng chí ít 100 vạn tiền biếu, một chiếc xe thể thao Porsche, cộng thêm một ngôi nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, anh ta vẫn không chịu cưới cháu."
Chu choa! Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng quét về phía Sở Hoàn, cùng hô: "Cậu làm chi không cưới? Còn do dự cái gì, lập tức đáp ứng! Mời bọn tôi ăn một bữa thịnh soạn!"
Đối mặt mọi người "bức hôn", Sở Hoàn rất hối hận, hối hận đến ruột đều xanh, sớm biết không nên dẫn Yến Dương tới, nhìn cậu ta hồ ngôn loạn ngữ đẩy mình vào hoàn cảnh gì, anh xỉu có được không?
Nhìn Sở Hoàn bị mọi người vây quanh hận không thể xỉu, ông chú Hồ không khỏi buồn cười, quay đầu hỏi Yến Dương, "Vì sao cháu muốn gia nhập cảnh cục?"
"Làm chung với anh Sở."
"Cháu ban đầu làm gì, có sở trường gì đặc biệt?"
Nhìn ông chú Hồ "hòa ái dễ gần" một hồi, Yến Dương thành thực nói: "Cháu là trộm, sở trường đặc biệt là trộm đồ, còn có một thân phận là hacker."
Ông chú Hồ vỗ tay, "Tốt, chú duyệt, sau này cháu và Sở Hoàn phụ trách mảng tình báo."
Yến Dương vui vẻ, ôm ông chú Hồ kêu to: "Ông chú, cháu yêu chú!"
"Ha hả!"
Lưu Phỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người vây quanh Sở Hoàn bức hôn, lại nhìn ông chú Hồ và Yến Dương tụ lại rì rầm, bi thảm phát hiện mình hoàn toàn bị bỏ qua, anh nhìn vụ án trên tay, khí lực thở dài cũng không có, quên đi, lo lắng từ chức đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...