Huyền Hệ Liệt

Nguyệt Vũ không khỏi cười khổ, ai, anh bị Tiểu Nguyệt bán.

Anh thở dài một hơi, đưa tượng La Hán cho người làm vườn.

Người làm vườn hồ nghi nhìn anh, không vươn tay nhận.

Cho gã không rõ ý mình, Nguyệt Vũ giải thích nói: "Tôi không phải đã nói sao, tôi dùng tượng La Hán đổi bốn bích trâm."

Người làm vườn cuống quít lắc đầu, vội vàng xua tay.

"Không cần?"

Người làm vườn gật đầu.

Thấy người làm vườn thức thời, Nguyệt Vũ nghĩ gương mặt xấu xí của gã cũng không xấu vậy, tâm tình tốt lên, "Vậy ông có gì cần hỗ trợ?"


Người làm vườn ngơ ngác nhìn Nguyệt Vũ, bỗng nhiên lại khóc, khóc đến hổn hển.

Nguyệt Vũ đau đầu, xem chừng người làm vườn biết mình là ai, bằng không sẽ không chủ động trả tượng La Hán, lẽ nào kẻ gọi Yến Dương đi Nam Cung gia trộm là ông ta? Thế nhưng người làm vườn không giống người có thể ra cái giá kia. Mà mình vừa hỏi, ông ta đã khóc thành vậy, quả thật không thể hỏi ra gì, cho dù muốn giúp cũng không có cách.

Huyền Huyễn quấn bích trâm thành vòng trên cổ tay, hỏi Nguyệt Vũ: "Anh có phải thua thiệt ông ta cái gì, sao cứ khóc hoài?"

Nguyệt Vũ phiền muộn, "Tôi không nhận ra ông ta." Do dự một chút, lại nói: "Bất quá ông ta hình như biết tôi là ai, ông ta sợ tôi."

"Sợ anh? Sao tôi nghĩ ông ta xem anh là cha mẹ, như có vô tận ủy khuất muốn gặp anh nói hết, hy vọng anh có thể ôm lấy trấn an." Huyền Huyễn hừ nói.

Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên bị rét trúng, thế nhưng nhìn người làm vườn vẻ mặt ủy khuất bi thương, rất muốn ôm Nguyệt Vũ, lại cảm thấy lời cậu không sai, trong đầu không khống chế hiện lên cảnh người làm vườn ôm anh làm nũng, nhất thời hàn khí từ lòng bàn chân lủi lên ót, lại từ ót khuếch tán tứ chi bách hài, có một loại lạnh lẽo đặt mình trong cực địa băng xuyên.

Tiêu Xuân Thu chà xát cánh tay, run rẩy nói: "Huyền Huyễn, cậu đừng nói lời rùng mình như vậy được không, lạnh muốn chết!"

Nguyệt Vũ nhìn người làm vườn mắt lộ khát vọng, lại nhìn mặt gã, thoáng cái nhảy dựng, thê thảm rên: "No!"

Đánh chết anh cũng không muốn bị người làm vườn ôm, chỉ là ngẫm lại đều thấy dọa người.

Nguyệt Vũ xoay người ôm cổ Huyền Huyễn, rất kinh khủng, anh phải ôm Huyền Huyễn mới có thể đánh tan ác mộng này!

Nhìn Nguyệt Vũ bị mình dọa thành vậy, Huyền Huyễn có cảm giác vui vẻ trả thù, ai bảo anh giấu diếm nhiều chuyện như vậy, hù chết anh!

Cậu vỗ đầu Nguyệt Vũ, "Được rồi, buông tay, anh cho, còn phải hỏi tôi cho không?"

Nguyệt Vũ chôn đầu trên vai Huyền Huyễn, ai ai nói: "Tôi bị thương, cần an ủi."

Lưu Phỉ đã triệt để choáng váng, hồn phách chưa về, sững sờ nhìn mọi việc diễn ra.


Để Nguyệt Vũ ôm một hồi, cậu nói: "Anh ôm đủ chưa, đừng để Tiêu Xuân Thu nhìn chê cười."

Nguyệt Vũ liếc Tiêu Xuân Thu vẻ mặt muốn cười mà không dám cười, "Nếu anh ta dám cười, tôi thả cổ khiến anh ta một tháng không thể cười."

Tiêu Xuân Thu mồ hôi lạnh chảy xuống, quá độc ác!

Thượng Quan Hiên nghe ra vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Thả cổ? Cậu không phải bác sĩ?"

Huyền Huyễn lại khó chịu, đẩy Nguyệt Vũ ra, "Anh ta là kẻ hai mặt."

Nguyệt Vũ lúc này mới biết Huyền Huyễn giận gì, quả thật là gậy ông đập lưng ông.

Huyền Huyễn thẳng vào vấn đề nói với người làm vườn đầy mắt thất vọng: "Tôi không thích kéo dài, ông muốn làm nũng với Nguyệt Vũ là tuyệt đối không thể, đó là quyền lợi của tôi, ông có việc gì mau nói, bằng không chúng tôi đi, tôi buồn ngủ, không có thời gian hao với ông."

Người làm vườn sững sờ nhìn Huyền Huyễn đột nhiên mạnh mẽ vang dội, một hồi gật đầu.

"Bốn bức tượng La Hán này có phải của ông?"


Người làm vườn lắc đầu, chỉ Nguyệt Vũ.

"Chúng vì sao ở hoa viên Trịnh gia?"

Người làm vườn suy nghĩ, cầm giấy bút dùng tư thế khác hẳn thường nhân xiêu vẹo viết ra hai chữ: Trương Nhàn.

"Chúng có tác dụng gì?"

Người làm vườn nghiêng đầu, nhìn về phía Nguyệt Vũ.

Huyền Huyễn quay đầu, dùng ánh mắt thân thiết "thẳng thắn tòng khoan, chống cự tòng nghiêm" nhìn anh.

Nguyệt Vũ không dám giấu diếm: "Kỳ thực tác dụng của chúng rất giống cây dù Tiểu Nguyệt dùng để thu quỷ hồn, khác nhau ở chỗ trong tượng La Hán là cổ hồn, không phải quỷ hồn. Vốn có thể khống chế cổ hồn chỉ có cổ sư trên hắc huy, nếu mượn tượng La Hán, cổ sư dưới hắc huy ba giai cũng có thể."

"Vậy anh vì sao xưng bốn bức tượng La Hán này là Thiên Nhãn La Hán? Rõ ràng chỉ có một con mắt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận