Huyền Hệ Liệt

Người làm vườn nằm sấp ở đó khóc nức nở, cảm giác như một đứa bé nhận hết ủy khuất rốt cục tìm được đối tượng kể hết.

Gã dùng gối xê dịch, vươn tay muốn ôm chân Nguyệt Vũ tiếp tục khóc rống, thế nhưng bàn tay vừa nửa đã lùi, buồn đầu khóc tiếp.

Nguyệt Vũ xấu hổ không thôi, anh cố gắng nhớ lại, xác định mình không chút ấn tượng với người làm vườn, hẳn không biết gã, thế nhưng nhìn gã thương tâm gần chết như vậy là biết mình, quá quỷ dị!

Nguyệt Vũ ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nhìn Huyền Huyễn bên cạnh, cầu cứu hỏi: "Người này làm sao vậy?"

Một người đàn ông, còn là một người đàn ông dung mạo xấu xí không gì sánh được khóc như bị từ bỏ, cảm giác phảng phất mình là ác nhân tội ác tày trời, đang tiếp nhận người ngoài phỉ nhổ khinh bỉ này, quả thật không thể chịu được.

Huyền Huyễn vỗ trán, tức giận liếc Nguyệt Vũ, "Tôi còn tính hỏi anh đâu, lạn hoa đào!"

Lạn hoa đào? Tiêu Xuân Thu dựng gáy, người làm vườn này căn bản không dám xưng hoa đào, lời này của cậu khiến anh nổi da gà.

"Tôi chưa từng gặp ông ta." Nguyệt Vũ khẳng định nói.

"Vậy càng không xong, lơ đãng thương tổn mới càng nghiêm trọng."

"Tiểu Nguyệt!" Nguyệt Vũ kéo giọng, ai oán không ngớt, anh thật là không nhận ra người làm vườn này.


Người làm vườn vẫn ở đó khóc, không có ý ngừng, sắc mặt Huyền Huyễn rất khó coi, cậu xoa thái dương, lệnh cho Nguyệt Vũ chân tay luống cuống: "Mau giải quyết ông ta, phiền chết!"

"Phải làm sao?" Nguyệt Vũ nhụt chí, nếu đối tượng là Huyền Huyễn, anh còn biết cách, thế nhưng đối người làm vườn xấu xí này, cho dù muốn an ủi cũng không thể ra tay, hơn nữa, ôn nhu của anh chỉ giới hạn Huyền Huyễn, người khác anh không có tâm tình.

"Tự nghĩ cách."

Nguyệt Vũ rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thử câu thông với người làm vườn khóc như lệ nhân: "Được rồi, ông có gì cứ nói thẳng, ông hẳn là có chuyện cần nói với tôi đi."

Nghe vậy, nước mắt người làm vườn rơi càng dữ, tay không ngừng quơ quơ, tựa hồ muốn nói gì, lại nói không nên lời, yết hầu chỉ có thể phát ra quái thanh ôi ôi.

Thượng Quan Hiên bên cạnh nhắc nhở nói: "Ông ta là câm điếc."

"Ông ta nghe hiểu lời Nguyệt Vũ." Huyền Huyễn lãnh tĩnh đáp.

Không thể nghi ngờ, nhìn thần tình động tác của người làm vườn, gã chí ít không phải kẻ điếc.

Người làm vườn gấp đến độ vò đầu bứt tai, gã đứng dậy, sau đó lại quỳ xuống thùng thùng cố sức dập đầu với Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, "Tôi không hiểu ý ông."

Người làm vườn không biết thế nào cho phải, chỉ có thể trông mông nhìn Nguyệt Vũ.

Thấy gã đáng thương, mọi người ở đây không khỏi đồng tình.

Huyền Huyễn thở ra một hơi, đẩy Nguyệt Vũ, nhẫn nại hỏi người làm vườn: "Ông không thể nói?"

Người làm vườn gật đầu.

"Ông có chuyện cần nói với anh ấy?" Huyền Huyễn chỉ Nguyệt Vũ hỏi.

Người làm vườn vội gật đầu.

"Ông biết anh ấy?"


Người làm vườn lắc đầu, rồi lập tức gật đầu.

Đó là biết, Huyền Huyễn tự động lý giải ý gã.

"Ông biết viết không?" Huyền Huyễn lại hỏi.

Người làm vườn gật đầu.

Huyền Huyễn hỏi Tiêu Xuân Thu: "Có giấy bút sao?"

"Chờ chút."

Tiêu Xuân Thu cầm giấy bút cẩn thận đưa cho người làm vườn.

Người làm vườn năm ngón thành quyền nắm bút, ngơ ngác trừng tờ giấy một hồi, bỗng nhiên ném, xoay người chạy vào bụi hoa.

Bọn Huyền Huyễn nhìn nhau, không hiểu ra sao, không biết gã tính làm gì.

Mọi người xa xa chỉ thấy người làm vườn chui vào bụi hoa đang đào gì đó, chờ chừng mười phút, gã ôm bốn bức tượng La Hán mặc ngọc chạy về, cung kính mà nâng qua đầu dâng cho Nguyệt Vũ.

Tròng mắt Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên nhìn như muốn rớt, bọn họ không thể nào ngờ được, lần trước khi tới, chỉ là liếc bốn bức tượng La Hán này một cái đã bị người làm vườn xem là kẻ thù truy sát, thế nhưng lần này gã lại tự động hai tay dâng cho Nguyệt Vũ, chênh lệch không khỏi rất lớn đi!

Lần trước nhìn không rõ, lần này Thượng Quan Hiên rốt cục thấy được bộ mặt thật của tượng La Hán.


Cao chừng 30 cm, tư thế mỗi khác, hoặc ngồi hoặc đứng, đầu không ngũ quan, chỉ có một con mắt huyết hồng khảm giữa, nhìn qua như con mắt đó mỗi thời mỗi khắc nhìn chằm chằm, khiến người dựng thẳng tóc gáy.

Nguyệt Vũ tiếp nhận, cầm trong tay nhìn một hồi, đúng là Thiên Nhãn La Hán.

Nguyệt Vũ tính đưa chúng cho Huyền Huyễn, bỗng nhiên lục quang chợt lóe, bốn con rắn bích lục như thiểm điện từ đáy tượng nhảy lên quấn lấy cổ tay anh.

Huyền Huyễn thất thanh kinh hô, bọn Tiêu Xuân Thu trong thời gian ngắn không biết xảy ra chuyện gì, không khỏi sững sờ.

Bốn con rắn vốn muốn cắn Nguyệt Vũ, vậy mà một khắc sau như thấy khắc tinh đáng sợ, lửa đốt mông buông anh ra, chạy trốn tới bên chân người làm vườn lạnh run.

Nguyệt Vũ cười nhạt, "Đồ không có mắt, cả tao cũng dám cắn? Có tin tao nấu bọn mày làm canh?"

Người làm vườn nóng nảy, khom lưng ôm lấy bốn con rắn bị dọa hỏng, y y nha nha cầu tình.

Nguyệt Vũ phất tay, "Được rồi, tôi không keo như vậy."

Người làm vườn lúc này thở dài một hơi, bảo bối mà bỏ bầy rắn vào lòng.

Bọn Thượng Quan Hiên nhìn đờ đẫn, như đầu gỗ ngây người nửa ngày, Tiêu Xuân Thu nghiêm túc hỏi Huyền Huyễn: "Nguyệt Vũ là ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận