Huyền Hệ Liệt

"Nuôi cậu? Không có tiền!" Sở Hoàn rất thẳng thắn phủ quyết.

"Tôi trả tiền anh nuôi tôi, nói giá đi!" Yến Dương hào khí nói.

Phốc! Sở Hoàn một ngụm bia phun ra, may mà anh lập tức quay đầu, bằng không chắc chắn phun vào mặt Yến Dương.

"Đừng kích động, anh không nghe sai, nói giá đi!"

Sở Hoàn không trả lời, rút khăn tay lau khô bia bên môi, bỗng nhiên vèo vèo nở nụ cười.

Yến Dương không hiểu ra sao, hỏi: "Anh cười gì?"

Sở Hoàn nhịn cười, sờ đầu Yến Dương, lời nói thấm thía: "Nhóc, có tiền cũng không phải xài như vậy."

Yến Dương bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi rất có tiền."

Sở Hoàn lắc đầu, nghĩ tên trộm này thật khả ái, cư nhiên trả tiền để mình nuôi cậu ta.

"Anh chỉ cần nuôi tôi ăn là được, tôi dễ nuôi lắm, một tháng cho anh 10 vạn."


"Cậu có rất nhiều tiền?"

"Phải, phải, rất nhiều, rất nhiều." Vì khiến Sở Hoàn tin tưởng cậu rất có tiền, Yến Dương cường điệu hai lần.

Sở Hoàn vẫn lắc đầu.

"Anh ngại ít, vậy hai mươi vạn? Ba mươi vạn?" Yến Dương kiên nhẫn.

Sở Hoàn tiếp tục lắc đầu, "Tiền cậu để dùng, lẽ nào cậu tính làm trộn cả đời? Đây là không khả năng, còn phải phải biết nhìn tương lai."

Yến Dương kinh ngạc nhìn Sở Hoàn, cắn môi dưới, đột nhiên oa oa cả tiếng khóc.

Cậu là cô nhi, cơ duyên xảo hợp làm quan môn đệ tử của thần trộm, sư phụ chỉ dạy cậu đủ loại bản lĩnh, chuyện khác chưa từng quan tâm, chờ cậu học được thất thất bát bát, càng buông tay mặc kệ, tùy ý cậu lưu lạc.

Cậu sống rất tự do, cũng rất lười biếng, tiền xài sắp hết, lại nhận một hai đơn hàng, rồi tiếp tục sống, cậu không tham tiền, chỉ ở khi không có tiền mới nhận nhiệm vụ. Cậu chưa từng nghĩ tới tương lai, là loại người đi một bước nhìn một bước, câu này của Sở Hoàn xúc động sợi dây yếu đuối đáy lòng, đúng vậy, cậu không thể làm trộm cả đời, chờ cậu già rồi, thân thủ tự nhiên suy giảm, hiện tại không quy hoạch tương lai, chờ già sẽ là cảnh tượng thế nào? Quả thật không dám nghĩ.

"Sao lại khóc?" Sở Hoàn vừa rút khăn tay lau nước mắt cho Yến Dương, vừa nghĩ rõ ràng là con trai, sao nhiều nước như vậy?

Yến Dương chỉ là đơn thuần muốn khóc, thế nên khóc đến độ không khống chế được.


Cảnh sát thối, làm chi ôn nhu như vậy, cậu lớn thế này, lần đầu tiên khóc thật thảm!

Sở Hoàn vốn rất kiên trì lau nước mắt, ấy vậy mà cậu khóc một hồi dừng một hồi, lại khóc nữa, căn bản không định dừng.

Sở Hoàn bất đắc dĩ, anh không biết Yến Dương khóc cái gì, cũng không biết an ủi thế nào, ngáp mấy cái, cậu ta muốn khóc thì khóc đủ, anh phải ngủ, lão đại đã về, ngày mai không thể đi trễ.

Sở Hoàn ôm Yến Dương lên giường, đắp chăn, mặc Yến Dương khóc của cậu, anh ngủ của anh.

Mơ màng, Sở Hoàn còn nghĩ, không biết cậu ta có thể khóc cả tối không?

...

Yến Dương không biết mình ngủ lúc nào, khi dậy đã là buổi trưa 12 giờ.

Tay chân tê dại mười mấy tiếng cuối cùng có thể động, cậu duỗi eo, có cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn.

Hôm qua khóc rất thống khoái, hai mắt sưng như bánh bao, hầu như không mở được, không cần soi gương, Yến Dương cũng biết mắt mình rất dọa người.

Sở Hoàn đã đi, để lại tờ giấy ghi chú dán trên tay cậu.

"Dậy rồi tự về lầu."

Về? Yến Dương lắc đầu, không thèm! Chẳng những không đi, còn phải bám lấy anh ta, ha ha!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui