"Triệu Thụy?!" Nguyệt Vũ giật mình không thôi, Triệu Thụy không phải không biết nguyên nhân mất tích như Trương Tuấn sao? Lúc này từ đâu chui ra? Triệu Thụy mất tích lại xuất hiện, vậy Trương Tuấn đâu? Sao không thấy Trương Tuấn?
Nguyệt Vũ đôi ngươi đổi tới đổi lui, rất hiếu kỳ đoạn thời gian Triệu Thụy mất tích đi đâu, làm gì?
"Đây không phải Triệu Thụy."
Lời Huyền Huyễn khiến Nguyệt Vũ hồ đồ, "Không phải Triệu Thụy? Khuôn mặt là Triệu Thụy không sai."
"Thân thể là Triệu Thụy, linh hồn không phải. Tôi nói đúng không? Đoàn tàu trưởng tiên sinh?" Huyền Huyễn lời mang châm chọc.
"Triệu Thụy" sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Huyền Huyễn như rắn độc, "Rất thông minh không phải chuyện tốt."
"Rất ngu xuẩn chỉ biết chết càng nhanh." Huyền Huyễn mặt không biểu tình nói.
"Triệu Thụy" đột nhiên cười, rõ ràng là một người tướng mạo tuấn lãng, cười lên hẳn không khó coi, thế nhưng lúc này nụ cười của Triệu Thụy mang theo cảm giác khiến người run rẩy nổi cả da gà, "Cậu lợi hại hơn đạo sĩ Triệu Thụy này nhiều."
Huyền Huyễn tuyệt không cho là ca ngợi, "Triệu Thụy" tựa hồ không quan tâm mệnh mạch bị người nắm, dùng ánh mắt như nhìn con mồi ngon miệng đánh giá Huyền Huyễn, đột nhiên nói: "Ta sai rồi, ta không nên chọn Triệu Thụy, hẳn là chọn cậu, vô luận thân thủ hay bề ngoài, cậu đều hơn xa đạo sĩ Triệu Thụy."
Nguyệt Vũ bên cạnh nghe mà giận, nếu không phải bận tâm thân thể là của Triệu Thụy, anh rất muốn bắn đoàn tàu trưởng người chết mơ ước Huyền Huyễn này thành tổ ong vò vẽ.
Huyền Huyễn bỗng nhiên buông lỏng cổ tay "Triệu Thụy", "Tôi không phải Triệu Thụy, "ông" có thể chiếm thân thể Triệu Thụy, không có nghĩa là có thể chiếm thân thể tôi, hơn nữa, "ông" không khỏi đánh giá thấp bản lĩnh của Triệu Thụy."
"Triệu Thụy tuy là truyền nhân của Huyền Vũ gia tộc, bất quá ta nói, Huyền Vũ gia tộc quả thật là càng sống càng mất mặt." "Triệu Thụy" rất không cho là đúng.
Huyền Huyễn cười nhạt, ""Ông" không khỏi quá mức tự đại, sao "ông" không ngẫm lại vừa nãy "ông" vì sao ngăn cản tôi trừ thi độc cho Nguyệt Vũ? "Ông" cho là Triệu Thụy vô dụng như vậy sao?"
Sắc mặt "Triệu Thụy" nhất thời đại biến.
Lúc đầu, gã sợ Triệu Thụy và Huyền Huyễn phá hư kế hoạch, cho nên mới nảy ra ý niệm diệt trừ hai người, sau lại thay đổi chủ ý, hắn là lúc chọn một thân thể khác, mà Triệu Thụy và Huyền Huyễn là một sự lựa chọn tốt, mục tiêu cuối cùng của gã là Huyền Huyễn, Huyền Huyễn không phải Triệu Thụy có thể sánh bằng, gã sống nhiều năm như vậy, lần đầu gặp thân thể và thân thủ không thể xoi mói thế này.
Mỗi người đều có nhược điểm, gã tin chắc điểm ấy, nhược điểm của Triệu Thụy là Trương Tuấn, chỉ cần liên lụy tới Trương Tuấn, Triệu Thụy không thể giữ được lãnh tĩnh, người một khi mất đi lãnh tĩnh là dễ đối phó nhất, cho nên gã bắt lấy Trương Tuấn tự động đưa lên cửa dùng để đối phó Triệu Thụy, gã vốn định trò cũ lặp lại, bắt lấy Nguyệt Vũ đối phó Huyền Huyễn, thế nhưng hai người này dính nhau như sam, làm gì cũng cùng nhau, gã không có cơ hội ra tay, bởi vậy thay đổi kế hoặc, trước đối phó Triệu Thụy sau đối phó Huyền Huyễn.
Nếu không thể bắt sống, vậy giết hẳn sẽ khiến Huyền Huyễn tâm thần đại loạn, gã cho muốn giết một người thường là dễ như trở bàn tay, thế nhưng gã sai rồi, Nguyệt Vũ không phải kẻ ngu, gã tuy đánh lén thành công, thế nhưng thân thể ban đầu vì vậy trả giá, bất quá không sao, trong tay gã còn Triệu Thụy làm thứ tuyển, trước khi cướp được thân thể Huyền Huyễn, Triệu Thụy cũng không sai.
Vốn gã ở một bên thiết hỉ chờ Huyền Huyễn vì cứu Nguyệt Vũ tâm lực quá độ, đó là cơ hội tốt nhất gã hạ thủ, thế nhưng vừa nãy gã ma xui quỷ khiến ngăn cản Huyền Huyễn tốn hao linh lực giải thi độc cho Nguyệt Vũ, đây tuyệt đối không phải ý nguyện của gã, chẳng lẽ là--
Huyền Huyễn cười đến bâng quơ, tức chết người không đền mạng nói: "Tự đại cũng phải xem tư bản của mình đủ không."
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Huyễn, lại nhìn "Triệu Thụy", có cảm giác bị giấu diếm.
"Triệu Thụy" sắc mặt rất khó coi, gã không để ý Huyền Huyễn tận lực trào phúng, tập trung tinh thần nỗ lực chống lại hàn khí nhè nhẹ từ lòng bàn chân rót vào, Huyền Huyễn không cho gã như nguyện, lúc này không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của còn chờ lúc nào, một lá bùa định hồn dán lên trán "Triệu Thụy".
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...