Bị họng súng đen bóng chỉ vào thái dương, Phạm Tiểu Yến nhất thời mồ hôi lạnh ướt lưng, duy trì tư thế một tay đặt trên nắm cửa, một tay bám khung cửa không dám động, cô lắp bắp nói: "Tôi, tôi là--"
Cô lần đầu thấy súng thật, sợ đến không nên lời.
"Mình cô?" Tuy đối phương là nữ, thế nhưng ngẫm lại đoàn tàu quỷ bí không hiểu này, Nguyệt Vũ không dám sơ ý, vẫn dùng súng chỉ vào Phạm Tiểu Yến.
Phạm Tiểu Yến vô thức tính gật đầu, giật mình nhớ tới đầu mình còn bị Nguyệt Vũ dí súng, vội vàng mở miệng nói: "Anh đừng sợ, chỉ mình tôi tới."
Đừng sợ?
Tuy hoàn cảnh không đúng, Nguyệt Vũ vẫn không khỏi buồn cười, dưới tình huống này, sợ hình như không phải anh đi.
So sánh một chút, Nguyệt Vũ lấy súng ra, Phạm Tiểu Yến thở dài một hơi, cô rất nhanh quay đầu nhìn phía sau vài lần, thần sắc khẩn trương, "Mau đi theo tôi, bằng không sẽ chậm."
Nguyệt Vũ tâm niệm khẽ động, bất động thanh sắc hỏi: "Đi đâu?"
"Anh đừng hỏi nhiều như vậy, theo tôi là được, lẽ nào anh muốn ở lại bị giết?"
"Vì sao ở lại sẽ bị giết?" Nguyệt Vũ truy hỏi.
"Vì--" Phạm Tiểu Yến lại quay đầu nhìn thoáng, giậm chân một cái, "Tôi không thể nói cho anh, đi mau, đi mau, bằng không không còn cơ hội."
Có một loại người rất dễ khiến người vừa gặp đã thương, không thể nghi ngờ, Nguyệt Vũ là người như vậy, Phạm Tiểu Yến không hy vọng người đàn ông toàn thân tản ra khí tức quý tộc cao quý trang nhã trước mắt chết, cô không trông chờ mình cứu anh ta, anh ta sẽ cảm kích, tiến tới thích mình, mộng tưởng như vậy không hiện thực, cô chỉ đơn thuần hy vọng anh ta có thể sống, có thể lông tóc vô thương rời khỏi đoàn tàu, người đàn ông như vương tử này nên cùng người mình thích hạnh phúc cả đời, mà không phải chết uổng ở đây làm cô hồn dã quỷ.
"Anh đừng hỏi nhiều như vậy, mau đi theo tôi." Phạm Tiểu Yến ngôn từ khẩn thiết, nếu không đi sẽ không kịp, một ngày bị tộc trưởng phát hiện, không chỉ Nguyệt Vũ, kết cục của cô cũng rất thảm.
Nguyệt Vũ cầm tay Phạm Tiểu Yến, ôn nhu nói: "Cô gái tốt, tôi biết cô tốt với tôi, thế nhưng tôi không thể đi, tôi phải chờ một người, nếu như cậu ấy trở về tìm không được tôi, cậu ấy sẽ phát điên."
Phạm Tiểu Yến kinh ngạc nhìn Nguyệt Vũ, bàn tay anh nắm kiên định hữu lực, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu thấy Nguyệt Vũ, người được anh như trân bảo ôm vào lòng, anh muốn chờ là người kia đi.
Không nguyên nhân, vành mắt Phạm Tiểu Yến đỏ.
Nguyệt Vũ vốn định gọi Phạm Tiểu Yến hỗ trợ cứu hành khách còn lại, thế nhưng thấy cô khóe mắt rơi lệ, anh buông tha, cô mạo hiểm tới cứu anh đã không dễ, anh không nên làm khó cô, sinh tử hữu mệnh, chỉ có thể xem vận mệnh của mình, như Tiểu Nguyệt nói, cậu không phải anh hùng, cũng không phải siêu nhân, anh cũng vậy, kỳ thực anh càng lạnh lùng, anh là bác sĩ, thế nên nhìn càng thấu sinh tử hơn thường nhân, ngoại trừ Huyền Huyễn không ai có thể khiến anh toàn tâm toàn ý đối đãi, cho nên nếu hành khách quả thật trốn không thoát cái chết, vậy mặc cho số phận đi.
Phạm Tiểu Yến rút lại tay mình, thật sâu nhìn Nguyệt Vũ, xoay người rời đi.
"Phòng điều khiển an toàn hơn thùng xe, anh ở đây chờ cậu ấy đi." Phạm Tiểu Yến đỡ khung cửa đưa lưng về phía Nguyệt Vũ, dừng một chút, lại nói: "Sàn nhà phòng điều khiển có hầm ngầm, có thể giấu người."
Nguyệt Vũ sững sốt, cúi đầu nhìn sàn nhà bằng phẳng không khe hở, kinh ngạc hầm ngầm Phạm Tiểu Yến nói ở đâu, chờ khi ngẩng đầu, Phạm Tiểu Yến đã biến mất.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...