Huyền Huyễn nhảy ra, sân ga, tàn sát, đoàn người toàn bộ biến mất, cậu phát hiện mình đứng giữa đường ray, cách đó không xa có một sân ga tàn bại cũ nát, xung quanh trống trải, không một bóng người, xem chừng như là hoang dã.
Huyền Huyễn nheo mắt, ngửa đầu nhìn mặt trời trên đỉnh, lại khom lưng sờ ngọn cỏ bên chân, một con nhện nhỏ đang kết mạng trên đó, cậu nhìn chằm chằm một hồi, xác định mình đã từ ảo cảnh đi ra.
Sân ga tường xiêu vách nát thoạt nhìn hoang phế một thời đại rất dài, giữa những khe nứt cỏ xanh mọc đến rậm rập, trên đất đông một khối, tây một khối đầy vết bẩn nâu, như từng đổ lên vật chất quá lượng tựa như dịch thể.
Huyền Huyễn ngồi xuống dùng đao nhỏ cạo qua, rồi nạy lên bột phấn tỉ mỉ nghiên cứu, là vết máu!
Cậu đứng dậy, phát hiện vách tường cũng đổ đầy vết máu, không khó tưởng tượng sân ga này từng xảy ra đổ máu rất thảm liệt, có lẽ ảo cảnh tàn sát vừa nãy là hình chiếu chân thực của sân ga này.
Huyền Huyễn cẩn thận tìm quanh, ngoại trừ vết máu trên đất, trên vách tường, không còn thu hoạch gì.
Cậu nâng mắt nhìn xa, thế nhưng không thấy thứ mình muốn tìm, không khỏi khó hiểu, đoàn tàu bọn họ ngồi là vật thật, nếu như chỗ cậu đứng hiện tại là hiện thực, vì sao không thấy? Dựa theo lẽ thường suy đoán, đoàn tàu hẳn ở gần đây, vì sao không thấy? Lẽ nào cậu còn trong ảo cảnh?
Nghĩ tới khả năng này, Huyền Huyễn trở nên không quá xác định. Cậu lần thứ hai nghiêm túc đánh giá bốn phía, không sai, đã đi ra ảo cảnh, kẻ chế tạo ảo cảnh rất cao minh, đặt điểm yếu nhất của ảo cảnh trong ánh đao, dưới tình huống bình thường, ai cũng không lao vào mũi đao, nếu như không phải có đủ tự tin mình không nhìn lầm, Huyền Huyễn sẽ không tùy tiện nhảy vào.
Cậu cho đi ra sẽ thấy đoàn tàu trưởng và thôn dân mất tích, càng sâu có thể thấy độc thủ cuối cùng, thế nhưng cậu thất vọng rồi, song song mơ hồ thấy bất an, cậu tựa hồ quên một việc rất quan trọng, lại trong thời gian ngắn nghĩ mãu không ra.
Huyền Huyễn có chút nôn nóng vòng quanh sân ga, rốt cuộc chỗ nào không đúng? Cậu quên cái gì?
Cậu vươn ngón trỏ khẽ vuốt ve mắt trái không ngừng nhảy lên, chết tiệt! Nhất định có gì không tốt gì xảy ra!
Một ý niệm đột nhiên hiện lên, Huyền Huyễn bỗng nhiên dừng bước, lẽ nào bọn họ cố ý thả cậu? Mục đích là để cậu không thể phá hư kế hoạch?
Trong chốc lát, Huyền Huyễn cả người băng lãnh, cậu nghĩ tới Nguyệt Vũ còn ở trên tàu, nếu như bọn họ thật để cậu đi rồi tiến hành tàn sát phạm vi càng lớn, vậy Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ...
Shit! Mẹ nó!
Kinh sợ Huyền Huyễn liên tiếp mắng hai câu thô tục, cậu nóng nảy chạy về đoạn ray mình vừa đứng.
Lối ra nói không chừng cũng là lối vào, chỉ mong cậu không đoán sai.
Nhưng mà, Huyền Huyễn sai rồi, chỗ cậu đứng ban nãy không phải cánh cửa vào ảo cảnh.
Cậu giật mình, có chút dại ra ngẩng đầu nhìn hoang dã vô bờ, ở mảnh đất đầy cỏ dại này muốn tìm một cánh cửa không phải chuyện dễ, nói không chừng tiêu tốn cả ngày, những kẻ bịt mặt cách một giờ giết chóc một lần, lần đầu giết hơn một trăm người, lần thứ hai giết hơn hai trăm người, nếu ấn cấp số tăng lên, đoàn tàu bất quá một nghìn người, chỉ cần thêm hai lần giết chóc, là có thể giết sạch hành khách...
Huyền Huyễn càng nghĩ càng kinh hãi, cả mồ hôi lạnh thái dương chảy ra cũng không thèm lau, cậu giơ cổ tay nhìn giờ, từ khi cậu đi ra tới giờ đã qua nửa giờ, dựa theo tính toán, chỉ còn một tiếng rưỡi để tìm ra cửa vào ảo cảnh.
Lấy bản lĩnh Nguyệt Vũ tuyệt đối có thể tránh được lần tàn sát kế tiếp, thế nhưng đến lần cuối cùng...
Trong lòng sợ hãi cậu không dám nghĩ nữa, hiện tại chỉ có thể hy vọng Nguyệt Vũ duy trì được đến khi cậu về, nếu Nguyệt Vũ có chút tổn thương, Huyền Huyễn thề nhất định phải đưa những kẻ đó xuống Địa Ngục!
Cậu lấy lại bình tĩnh, nỗ lực để mình tỉnh táo, cậu không thể lãng phí thời gian, nhất định phải nhanh chóng tìm được cánh cửa, khẩn trương hoảng loạn chỉ biết nhiễu loạn tâm thần, ảnh hưởng phán đoán, cho nên cậu không thể có tâm tình này.
Huyền Huyễn ngồi xuống, nhắm mắt lại, nguyên thần quy nhất.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Huyền Huyễn không thích linh hồn xuất khiếu, vì nó rất không an toàn, thân thể không có linh hồn như người thực vật, tùy thời có nguy hiểm sinh mệnh, nếu có gì ngoài ý muốn, thân thể căn bản không lực chống lại, chỉ có thể mặc người xâm lược, Huyền Huyễn ghét cảm giác mình rất yếu ớt, dù bị kiến cắn một cái cũng không thể phất đi như kẻ yếu này, nếu có thể, cậu sẽ không chọn, đặc biệt khi không ai bên cạnh bảo hộ, thế nhưng, cậu không có cách khác, ở đây quá lớn, muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được lối vào ảo cảnh, chỉ có thể sử dụng nó, linh hồn đột phá cực hạn thân thể, có thể làm rất nhiều chuyện thường nhân không thể tưởng tượng, đặc biệt linh giả như cậu.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt như ngọc của Huyền Huyễn, đôi mắt màu thiển bích sau thấu kính khép lại, lông mi tinh tế an tĩnh rủ xuống mi mắt, Huyền Huyễn khoát lên ánh dương có một loại cao quý và thần bí khiến người không dám tới gần.
Xung quanh vắng vẻ, không có tiếng sàn sạt gió thổi qua cỏ dại, không có tiếng côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng chim, đây như một thế giới tĩnh mịch không có sinh mệnh, tĩnh đến khiến người sợ hãi.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...