Trương Tuấn mở mắt, trước mắt đen kịt, trên trán từng đợt đau nhói, bất đắc dĩ anh chỉ có thể bất đồng nằm đó chờ nó trôi qua.
Nằm? Đột nhiên ý thức điểm này Trương Tuấn tính nhảy lên như cá chép nhảy dựng, ai biết lại nặng nề đụng phải một thứ cùng loại tấm thép, phát ra tiếng "Đông" thật lớn, chấn đến mắt anh đầy sao, suýt nữa ngất đi.
Trương Tuấn đau đến tê tê kêu rên, đầu mình, sợ rằng đã thủng một lỗ.
Không biết qua bao lâu, Trương Tuấn cảm giác như qua n năm, cái đầu đáng thương của anh thoáng đỡ một tí.
Hoãn lại Trương Tuấn học ngoan, không lộn xộn, sửa lại suy nghĩ, nhớ tới mình đi theo nhân viên phục vụ mặt tròn đi tìm đoàn tàu trưởng, ở phòng điều khiển thấy một người đàn ông trung niên đứng cạnh đoàn tàu trưởng rất có tiềm chất làm quỷ, rồi anh không hiểu ra sao hôn mê.
Bắt cóc? Giết người diệt khẩu? Hai từ này hiện lên trong đầu Trương Tuấn.
Giỡn cái gì vậy? Dù là bị mình đánh vỡ gian tình cũng không cần ác vậy diệt mình đi? Đồng tính luyến ái không phải gì không thể cho người biết, tôi sẽ không kỳ thị, tôi cũng chuẩn bị làm chồng Tiểu Thụy, tuy không biết Tiểu Thụy đồng ý không--
Trương Tuấn loạn nghĩ một hồi mới phát hiện mình lạc đề, thầm mắng vài tiếng lại nghiêm túc tự hỏi.
Anh nhớ kỹ đoàn tàu trưởng lúc đó sắc mặt có chút xanh, bất quá xét thấy da mặt gã vốn màu ấy, không có gì kỳ quái, người đàn ông trung niên, được rồi, là người làng, một thân phục sức dân quốc hàng hiệu tốt nhất, hai người hình như thương lượng gì, ánh mắt nhìn anh như độc xà, căn bản muốn thịt anh! Bất quá trên thực tế anh cũng bị bọn họ thịt phân nửa, hai tên sài lang kia không biết quăng mình ở chỗ quỷ nào, tối đến dọa người! Sớm biết không hành động một mình, này tốt lắm, đâu cũng không rõ, Tiểu Thụy càng không hay tới cứu, ai! Chết chắc rồi! Đoàn tàu trưởng và thôn dân kia làm gì trong phòng điều khiển? Không giống yêu đương vụng trộm, khả năng lớn nhất là nhận hối lộ, bất quá nhận hối lộ thì nhận, cũng không phải chuyện đáng giá giết người diệt khẩu--
Nghĩ một hồi, Trương Tuấn nghĩ không ra nguyên nhận, đã nghĩ không ra, anh buông tha không nghĩ, giữ lại khí lực nghĩ cách tự cứu.
Trương Tuấn vươn tay sờ bốn phía, xúc cảm chạm đến đều như tấm thép tấm thiết, bên tai truyền đến tiếng ầm ầm, thế nên anh đoán mình vẫn còn trên xe lửa, cuối cùng không phải quá xui, không bị ném xuống, Trương Tuấn trong khổ tìm vui tự an ủi.
Không gian hẹp đến đáng thương, chỉ có thể để một người ẩn thân, chẳng lẽ bị nhốt trong rương?
Trương Tuấn thử hô vài tiếng cứu mạng, thế nhưng đều bị ầm ầm che lấp.
Tiếng tựa hồ quá vang, lúc trước không để ý, hiện tại nghe đến đinh tai nhức óc, trên xe lửa chỗ nào tiếng vang như vậy? Trương Tuấn suy tư, phòng máy? Gầm xe?
Khả năng thứ hai khiến tay chân Trương Tuấn rét lạnh, mồ hôi ướt lưng, sẽ không xui vậy đi? Ha ha...
Vì chứng thực ý nghĩ, Trương Tuấn gian nan trở mình trong không gian chật hẹp, tay chân hầu như bị lột một tầng da, vừa trở xong, Trương Tuấn phát hiện tấm thép phía dưới có một lỗ thủng ở lưng, vừa vặn có thể vươn đầu, tia sáng xuyên qua lỗ thủng bắn vào, đại khái thấy rõ bên trong như tưởng tượng là một không gian hình chữ nhật.
Trái tim Trương Tuấn bình bịch đập rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi thò đầu.
Shit! Miệng quạ đen! Chuyện xấu nói trúng!
Nhìn mấy viên đá nhỏ trên đường ray phía dưới, Trương Tuấn bật thốt lên mắng.
Mắng một hồi, Trương Tuấn siết quyền, tự cho mình dũng khí, cẩn thận xoay đầu trái phải nhìn một chút, vừa nhìn, anh không khỏi thất kinh, gầm tàu dùng xích sắt cực lớn khóa từng cái rương hình chữ nhật, Trương Tuấn không thích hợp nghĩ tới một giả thiết rất không xong, đoàn tàu phía trên chở người sống, phía dưới chở người chết, vậy trong rương là người chết, anh đâu? Có phải cũng đã chết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...