Đứng dưới lầu nhà Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu lần thứ một trăm lẻ một hỏi Nguyệt Vũ: "Kỳ thực những người kia là mất máu quá nhiều mà chết, đúng không? Cậu là gạt bọn tôi dẫn cậu đi tìm Huyền Huyễn đi."
Nguyệt Vũ cười đến ưu nhã, thế nhưng khoé miệng cứng ngắc kéo, "Anh không phiền sao? Nói nhiều lần như vậy? Nếu anh không tin tôi, anh không cần nhận điều kiện của tôi, tôi đã ở đây, nói rõ anh tin tôi, lần đầu thấy đàn ông dong dài như anh!"
Đàn ông dong dài?
Tiêu Xuân Thu sắc mặt không phải bình thường xấu xí, thế nhưng hết lần này tới lần khác tìm không được lý do phản bác.
Nhìn em trai giãy dụa giữa tìm được đầu mối phá án và chọc giận Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Hạ lắc đầu thở dài.
Thằng em này, đôi khi rất hiếu thắng! Mỗi lần thủ trưởng Thượng Quan Hiên cho nó áp lực, nó sẽ biến thành một đầu sư tử hiếu chiến chỉ biết lao tới, nguy hiểm gì cũng không cố kỵ, trách không được luôn bị Thượng Quan Hiên trêu cợt, ai!
"Uy, lát nữa cậu không cần làm chuyện gì thất lễ, nếu không dù Huyền Huyễn không đánh cậu, tôi và anh cũng đánh cậu!" Tiêu Xuân Thu vung nắm tay nói.
Vừa nhớ tới ngày đó Nguyệt Vũ khinh bạc Huyền Huyễn và thần tình lạnh như băng của Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu bắt đầu hối hận đáp ứng Nguyệt Vũ.
Thượng Quan Hiên tính gì? Không phá án trong thời gian hạn định cũng không có gì, quan trọng nhất là không thể chọc giận Huyền Huyễn, trước không nói thủ đoạn trả thù của Huyền Huyễn, chỉ cần Bạo Long Nữ khuynh độ luyến huynh đã đủ. Ai!
Nhìn chằm chằm chuông cửa trước mặt, Tiêu Xuân Thu càng nghĩ càng hối hận, vừa định đổi ý, Nguyệt Vũ đã khẩn cấp vươn tay ấn.
Nhô đầu một đao, lui đầu một đao, biểu hiện tráng liệt mới là bản sắc nam nhi!
Nhìn Tiêu Xuân Thu hiên ngang lẫm liệt, Nguyệt Vũ không khỏi buồn cười.
Anh nhịn không được nói: "Huyền Huyễn không đáng sợ như anh nghĩ."
Tiêu Xuân Thu liếc nhìn Nguyệt Vũ, "Cậu sắc đảm bao thiên, đương nhiên không sợ gì."
Nguyệt Vũ ế.
Mở cửa là Huyền Diệu Khả, cô vừa thấy Nguyệt Vũ, mắt nhất thời tinh quang đại thịnh.
Cô nặng nề vỗ vai Tiêu Xuân Hạ, "Anh em tốt!"
Đám người Tiêu Xuân Hạ có chút mạc danh kỳ diệu.
Tính toán trong mắt Huyền Diệu Khả khiến Nguyệt Vũ có chút lạnh gáy, cô gái này phải cẩn thận đề phòng!
Huyền Huyễn bưng thức ăn từ nhà bếp ra, thấy mấy người đứng ở cửa, giật mình.
Nguyệt Vũ vội tiến lên, cầm đĩa trên tay cậu, lấy lòng nói: "Tôi giúp cậu!"
Huyền Huyễn sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng, vô thức đáp: "Nga, vậy cảm ơn."
Nguyệt Vũ vui vẻ nói: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ quay đầu nhỏ giọng nói thầm: "Nịnh nọt, chân chó!"
Nguyệt Vũ thấy Huyền Huyễn vui vẻ, sóc chuột thấy Huyền Huyễn tâm kinh đảm chiến, thân thể cứng còng ngồi trên vai Nguyệt Vũ không dám động, sợ hãi nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc cái đuôi trụi lủi của sóc chuột, lại thoáng nhìn Nguyệt Vũ tóc ngắn, khoé miệng lộ ra nụ cười.
"Chi!" Sóc chuột hai chân như nhũn, càng thêm sợ hãi.
Huyền Huyễn đi thẳng tới bàn ngồi xuống, bỏ quên Nguyệt Vũ đứng một bên, hỏi anh em Tiêu thị còn ở cửa, "Có việc?"
"Phải, là có chút việc." Tiêu Xuân Thu ấp a ấp úng.
"Nga."
Huyền Huyễn nga một tiếng, cầm chén ăn cơm.
Huyền Diệu Khả vỗ vỗ vai anh em Tiêu thị, "Tiểu Hạ, Tiểu Thu, muốn ăn không?"
Tiểu Hạ? Tiểu Thu?
Anh em Tiêu thị rút khoé miệng.
"Không cần, cảm ơn."
"Tôi muốn ăn!" Không cam lòng bị bỏ qua Nguyệt Vũ trả lời.
"Anh?" Huyền Diệu Khả liếc Nguyệt Vũ, cười nhạt.
Huyền Huyễn nói: "Muốn ăn, tự vào bếp lấy chén."
"Nga!"
Nguyệt Vũ lập tức vui vẻ chạy vào bếp.
Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ nhìn nhau, cũng lao về phía nhà bếp.
Vừa nãy chạy đi, còn chưa ăn cơm, bụng rất đói!
"Anh! Anh gọi ba con châu chấu này làm gì?" Huyền Diệu Khả bất mãn nói.
"Dù sao nấu nhiều, không nên lãng phí."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...