Huyền Hệ Liệt

Đường Vân rất không muốn tỉnh lại, cả người khớp xương rời rạc, anh chỉ muốn ngủ, thế nhưng đói đến không chịu nổi.

Vừa quay đầu, đã thấy Hàn Vũ ghé bên cạnh vẻ mặt điềm tĩnh như đứa trẻ.

Đường Vân rất kỳ quái, người này da mặt rõ ràng dày đến có thể so với tường thành, thế nhưng vì sao đôi lúc lại trẻ con vô cùng, quả thật là một mâu thuẫn.

Giật giật tay chân, cảm giác thân thể thoải mái xem ra Hàn Vũ không quên giúp mình rửa sạch rồi ngủ, cũng nhớ kỹ ôm mình lên giường, nghĩ tới cảnh Hàn Vũ đặt mình trên sô pha hung hăng lăn qua lăn lại, Đường Vân rất bất khả tư nghị, mình thế nào ý nghĩ nóng lên, dĩ nhiên cùng Hàn Vũ trên sô pha -- ai!

"Hàn Vũ, dậy, dậy!"

Càng nghĩ càng phiền muộn Đường Vân tuyệt không thông cảm Hàn Vũ đang say giấc, cố sức đánh mặt.

"Làm gì?" Hàn Vũ không tình nguyện mở mắt.

"Tôi đói bụng." Đường Vân đương nhiên nói.

Hàn Vũ ghé qua cắn Đường Vân một cái, mới mơ mơ màng màng đứng lên, lung lay lắc lắc vào bếp.

"Bại lộ cuồng, mặc quần áo rồi đi!" Đường Vân rống giận.

"Có gì đâu, cậu muốn nhìn thì nhìn, yên tâm, trong nhà đều kéo rèm, không ai thấy."

"Tôi không muốn thấy."


Nhìn một đống dấu răng vì mình đau đớn mà hung ác cắn trên người Hàn Vũ, Đường Vân có một loại e lệ cùng thỏa mãn không nói nên lời, trời, mình cư nhiên nghĩ thỏa mãn, nhất định là đầu óc nước vào! Nhất định vậy!

"Vì sao? Tôi không đẹp?"

"Nói nhảm nhiều vậy làm gì, mặc vào!"

Đường Vân tiện tay nắm một cái quần ném lên đầu Hàn Vũ, động tác quá lớn, làm hại chỗ bị thương trên mông đau đớn, mặt cũng vặn vẹo.

"Tốt, tốt, tôi mặc, tôi mặc, cậu đừng động!"

"Tiểu Vân, quần là của cậu."

Không biết nguyên nhân, Đường Vân thoáng cái đỏ mặt, "Có gì sao?"

"Không sao, tôi thích."

"Cũng mặc áo vào."

"Khỏi, cậu không phải đói bụng sao? Tôi đi nấu cơm, cậu nghỉ ngơi đi."

Nói xong, không đợi Đường Vân đáp, Hàn Vũ nhanh như chớp chạy ra ngoài.

...

Từng muỗng đút Đường Vân ăn Hàn Vũ rất thỏa mãn, Đường Vân muốn tự động thủ, bất đắc dĩ buổi chiều lăn sô pha với Hàn Vũ rất nghiêm trọng, động tí không phải thắt lưng đau, là mông đau, nếu không là tay đau.

Nhìn Hàn Vũ đầy mặt xuân sắc, Đường Vân thầm hận, nếu không phải Hàn Vũ đè tay mình ra sau sẽ không dẫn đến tay đau, bất quá mình cũng ngốc, lúc đó cư nhiên không phản kháng, chẳng lẽ không thấy khó chịu? Lẽ nào vì phía dưới rất thư thái, cho nên quên! Mình là người như vậy sao?

Đường Vân không khỏi có chút tự mình khách sáo.

"Tiểu Vân, cậu nghĩ gì?"

"Nghĩ anh." Đường Vân tức giận nói.

"Thật?" Hàn Vũ mừng rỡ.

"Tôi đang nghĩ lần sau đổi lại anh ở dưới, đau chết, tuyệt không ôn nhu, thô bạo."

Hàn Vũ trừng to mắt, có chút giật mình.


"Anh biểu tình gì?" Đường Vân bất mãn.

"Tiểu Vân, tôi nghĩ--" Hàn Vũ chần chờ một chút, "Tôi nghĩ cậu không phải cậu?"

"Cái gì tôi không phải tôi?"

"Tôi nhớ lúc trước cậu rất xấu hổ, tôi muốn hôn một cái đã rất khó, thế nhưng hiện tại cậu cư nhiên công khai thảo luận vấn đề trên dưới với tôi, cảm giác quái lạ." Hàn Vũ gãi đầu hoang mang nói, "Hơn nữa, cậu cũng bạo lực."

"Anh luôn cợt nhả, ai biết anh có phải nghiêm túc, nếu là anh tìm tôi trêu chọc, tôi tự nhiên không thể chịu thiệt, về phần bạo lực, tôi bạo lực ở đâu?" Đường Vân chột dạ nói.

Kỳ thực Đường Vân là có chút bạo lực, bất quá đối tượng chỉ giới hạn Hàn Vũ, không biết vì sao, đụng phải cái tên này, anh luôn không khống chế được.

Hàn Vũ ánh mắt xoay động, "Ý cậu là hiện tại cậu biết tôi đối cậu nghiêm túc? Lúc nào nhìn ra?"

Lúc nào? Lúc ép hỏi tôi lần đầu cùng ai, khi ấy, Đường Vân thấy được tràn đầy ghen tuông và độc chiếm trong mắt Hàn Vũ, tuy biết Hàn Vũ thích mình, thế nhưng thích đến mức nào, Đường Vân không biết, mà khi ấy, Hàn Vũ nguy hiểm, để Đường Vân biết thích Hàn Vũ đối mình là loại thích thầm nghĩ mình chỉ thuộc về anh ta.

"Anh quản lúc nào?"

"Tôi muốn biết."

Đường Vân không nói lời nào.

"Tiểu Vân, cậu xấu hổ, thật đáng yêu! Ôi!"

Tuy tay đau, thế nhưng đánh người thì khác.

"Xem, đây là biểu hiện cậu bạo lực." Hàn Vũ sờ ót nói.


"Anh không chọc tôi, tôi tự nhiên không đánh anh, tự làm tự chịu."

"Ha hả, bất quá, bạo lực Tiểu Vân tôi cũng thích." Hàn Vũ cười khúc khích.

Đường Vân liếc trắng, kéo chăn ngủ.

"Tiểu Vân cậu lại ngủ? Không phải vừa dậy sao?"

"Bằng không có thể làm gì, tôi như vậy là ai làm hại?"

"Chúng ta xuống dưới đi dạo."

"Làm sao đi?"

"Tôi ôm cậu."

"Không cần, tôi không muốn bị người chỉ trỏ."

"Sợ cái gì, nói cậu là em trai tôi, chân gãy."

"Anh nói chân ai gãy?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui