Cái bóng chậm rãi ngưng tụ, mơ hồ thấy rõ là một bà lão lưng còng bọc khăn đội đầu.
Bà lão hé miệng cưới với Huyền Huyễn, nhẹ nhàng bay về phía ngôi nhà.
Tiêu Xuân Thu thở dài, "Kỳ thực thành quỷ cũng rất tốt."
"Vì sao?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
"Vì thành quỷ đi có thể bay, ngồi xe không cần tiền, ăn không cần tiền, càng không cần trả tiền thuê nhà, thích ai thì ôm người đó hôn một cái, thật tốt! Đúng không, Tiêu Xuân Thu?" Huyền Huyễn cười nói.
Tiêu Xuân Thu u buồn gật đầu.
Dương Lăng vỗ mặt mình, than thở: "Vậy tôi thành quỷ là được."
Vẫn lưu ý tình thế phát triển Thượng Quan Hiên thấp giọng nói: "Cô bé kia đi ra."
Hai Tạng ngao thấy cô bé, lập tức đình chỉ công kích thôn dân, thối lui đến cạnh.
Mắt đỏ tóc bạc, giữa bóng đêm mông lung, tựa như lệ quỷ.
Thôn dân bị Tạng ngao cắn thương thống khổ rên rỉ trên đất, những kẻ còn lại xiết chặt gậy gộc trong tay, kinh hoảng mà sợ hãi nhìn cô bé.
Cô bé nhìn về phía kẻ dẫn đầu, "Bọn họ đâu?"
Kẻ kia thẳng lưng, "Đốt, đốt chết!"
"Tôi tìm không phải bọn họ, tôi tìm là người thân của tôi." Cô bé nhấn mạnh từng chữ.
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, không ai trả lời.
Cô bé vươn tay sờ Tạng ngao bên cạnh, thình lình một Tạng ngao đột nhiên nhảy lên, cắn thôn dân gần nhất tha về.
Tạng ngao dẫm nát thôn dân cao giọng kêu thảm thiết dưới chân, cùng đợi mệnh lệnh kế tiếp của cô bé.
Thôn dân khác gây rối, chửi bậy, thế nhưng ngại Tạng ngao hung mãnh, không dám lại gần.
Cô bé rủ xuống mi mắt, hỏi kẻ dưới chân sợ đến hàm răng đánh nhau: "Người thân của tôi đâu?"
"Bọn, bọn họ——" Kẻ kia run đến nói cũng không rõ.
"Đã chết, bị loạn đao chém chết, bọn mày đều là yêu quái, yêu quái!" Một người phụ nữ tóc tai bù xù cao giọng thét chói tai.
"Đã chết?" Cô bé thần tình đại chấn.
Nguyệt Vũ chú ý tới có mấy thôn dân thừa dịp cô bé thất thần lén lút từ chạy khỏi đám người, xoay mình bỏ chạy.
"Những người này tính làm gì?"
"Không phải chuyện tốt." Huyền Huyễn nói.
"Đã chết sao?" Cô bé thì thào tự nói, cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt.
Có mấy thôn dân đánh một ánh mắt cho nhau, khom lưng nhặt lên sài đao trên đất, vọt tới.
Hai Tạng ngao cảnh giác rít gào nghênh tiếp, mặc dù trên người bị chém mấy đao, thế nhưng Tạng ngao hung mãnh như trước, đem những người này cắn đến thương tích đầy mình, thoi thóp một hơi.
Thôn dân đỏ bừng mắt, đều tiến lên hỗ trợ.
"Mọi người mau tránh ra, dùng cái này đối phó hai súc sinh kia!"
Mấy thôn dân lúc trước rời đi cầm một tấm lưới cá hồng hộc chạy về.
Trên lưới cá rậm rạp khâu đầy đao nhọn sắc bén, thấy tấm lưới cá này, mọi người không khỏi nhớ tới bốn thi thể cả người đao thương trong sơn động, còn có cậu bé chừng năm sáu tuổi kia, bọn họ nhịn không được hít ngược một hơi, sẽ không là bị tấm lưới này giết chết đi?
Tạng ngao bị thương gầm nhẹ, đề phòng nhìn thôn dân mở lưới xông tới.
Thấy thế, Nguyệt Vũ rút súng, Huyền Huyễn đè lại tay anh, lắc đầu.
"Tiểu Nguyệt——"
Đang nghi hoặc, gã đàn ông làm thủ lĩnh trong thôn dân đột nhiên giơ sài đao phát rồ chém những kẻ cầm lưới.
Biến cố quá mức đột nhiên, những người này căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng ném lưới cá né tránh.
Gã không nhìn đao nhọn trên lưới cá, tay không cuộn lưới cá thành cục, quăng vào biển lửa.
Gã mặt lộ dữ tợn, điên cuồng mà cười, đánh về phía thôn dân kinh hoảng.
Hai Tạng ngao cõng cô bé tinh thần hoảng hốt, thừa dịp rối loạn lao ra, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Nhìn "kêu than dậy trời" trước ngôi nhà, Tiêu Xuân Thu hỏi: "Giờ chúng ta làm sao?"
"Về cầm đồ của chúng ta, chạy trốn!" Huyền Huyễn nói.
"Sớm biết, khi đi ra chúng ta cầm theo không phải được rồi?" Tiêu Xuân Thu oán giận.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Đâu ra nhiều sớm biết như vậy?"
Nguyệt Vũ liếc gã đàn ông như phát điên kia, hỏi Huyền Huyễn: "Người kia có phải bị bà lão triền thân?"
"Ừ." Một lát sau, Huyền Huyễn bỗng nhiên cười cười, "Dương Lăng suýt nữa thành người điên."
Ông chú Hồ giật mình, đối Dương Lăng nói: "Nhờ có tôi cứu cậu, sau này đối ân nhân cứu mạng này quy củ chút."
"Vậy tôi lấy thân báo đáp."
"Phi!"
...
Huyền Huyễn dẫn mọi người đông quẹo tây rẽ trên sơn đạo, còn thường dừng lại suy nghĩ một chút.
Tiêu Xuân Thu nói: "Cậu có phải học nghệ không tinh, sao cứ nghĩ mãi?"
Huyền Huyễn tức giận nói: "Vậy anh đi trước đi."
Tiểu Thường lập tức kéo Tiêu Xuân Thu sang bên, "Mặc kệ anh ta, Huyền Huyễn cậu tiếp tục."
Tiêu Xuân Thu bực mình.
Huyền Huyễn xoa mồ hôi trên trán, nhìn chân trời lộ ra trắng bạc, quay đầu nói với mọi người: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút."
"Chúng ta đi ra bát quái trận?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Nửa giờ sau sẽ ra. Nguyệt Vũ, cho tôi mượn chân anh nằm, mệt chết."
Huyền Huyễn không hình tượng gối lên chân Nguyệt Vũ nghỉ ngơi.
Dương Lăng duỗi tay chân, cảm thán: "Rốt cục ra khỏi chỗ quỷ quái kia."
Đi hơn nửa đêm, mọi người cũng mệt, đều ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vừa ngồi không lâu, một tiếng "uông uông" thanh thúy từ xa lại gần.
Tiểu Thường kinh hỉ nói: "Là cún!"
Huyền Huyễn mở mắt, lẩm bẩm: "Tôi chán ghét con cún kia."
"Vì sao? Nó rất thích cậu." Nguyệt Vũ vô cùng kinh ngạc.
"Vì gặp phải nó không có chuyện tốt."
...
Huyền Huyễn lạnh mặt nhìn con cún thân thiết liếm lòng bàn tay mình, lại nhìn hai Tạng ngao cách đó vài bước thấp giọng gào thét, hừ một tiếng.
Con cún không biết làm sao sững sờ ở đó.
Sóc chuột vừa thấy hai Tạng ngao, sợ đến lập tức chui vào lòng Nguyệt Vũ.
Thấy nguy hiểm tiểu hồ ly cũng nằm rạp bên chân Thượng Quan Hiên.
Con cún ngồi đó, ánh mắt đáng thương nhìn Huyền Huyễn thấp giọng nức nở.
Huyền Huyễn kéo đuôi nó, chọt đầu nó, chà đạp một phen mới ngẩng lên nhìn hai Tạng ngao phía sau, "Tìm tôi có chuyện gì?"
Dưới kinh ngạc của mọi người, bà lão bọc khăn đội đầu đột ngột xuất hiện.
Bà dùng đôi mắt khàn khàn, lộ ra ánh sáng nhìn Huyền Huyễn, chậm rãi nói: "Tôi giúp cậu, cậu có thể giúp tôi một việc làm báo đáp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...