"Thế nhưng thôn dân chằm chằm bên ngoài thủy chung là nguy hiểm, chúng ta phải đề phòng." Thượng Quan Hiên cẩn thận nói.
Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Không giải quyết bọn người giám thị này, ngủ cũng ngủ không yên."
"Cái này mọi người không cần lo, sơn nhân tự có diệu kế." Huyền Huyễn cười nói.
"Diệu kế gì?" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường không ngừng truy hỏi.
Huyền Huyễn hắc hắc hai tiếng, gọi Nguyệt Vũ vào nhà bếp.
"Làm gì?" Mọi người không hiểu ra sao.
Ba mươi phút sau, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mỗi người ôm bốn bù nhìn đi ra.
"Cậu làm trò quỷ gì?" Tiêu Xuân Thu nhịn không được hỏi.
"Tìm kẻ chết thay."
"Là mấy bù nhìn này?"
Huyền Huyễn không nói, đặt mấy bù nhìn xuống, dán một lá bùa lên người bù nhìn.
"Được rồi, chúng ta đi nấu đồ ăn, nghỉ ngơi một chút rồi đi."
"Đi? Đi đâu?" Hồ ông chú hỏi.
"Tự nhiên là đi ra, bằng không ngồi ở đây chờ người chém a."
"A? Làm sao đi ra? Lao ra?"
"Ăn no rồi nói, Tiêu Xuân Thu, vào đây hỗ trợ nấu cơm."
"A? Vì sao là tôi?" Tiêu Xuân Thu chỉ vào mũi mình.
Huyền Huyễn nhe răng cười, "Vì Thượng Quan Hiên nói anh làm cơm khó ăn, cho nên tôi miễn phí làm thầy anh một lần."
Ông chú Hồ và Tiểu Thường cười trộm.
Tiêu Xuân Thu mặt nóng lên, đối Thượng Quan Hiên trợn mắt.
Thượng Quan Hiên sắc mặt xanh mét, thở dài: "Tôi không có nói."
"Tin cậu mới có quỷ!"
Nhìn Tiêu Xuân Thu cố sức nện bước đi về phía nhà bếp, bị Huyền Huyễn hãm hại Thượng Quan Hiên không thể làm gì khác hơn là cười khổ, thầm nghĩ mình lúc nào đắc tội đại sư này.
Tiểu hồ ly đồng tình nhìn Thượng Quan Hiên, xem ra chủ nhân của sóc độc bá nhất phương! Mình có nên thức thời một chút không?
...
Cơm nước xong, nuôi đủ tinh thần, Huyền Huyễn gọi mọi người đặt đồ quý trọng trong hầm ngầm ông chú Hồ lúc trước giấu súng ống, đóng lại cửa sắt, đổ một tầng đất dày phía trên.
Nguyệt Vũ nhịn không được hỏi: "Vì sao phải đổ một tầng đất?"
"Cẩn thận trên hết, hy vọng dự cảm của tôi mất linh."
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều sờ không được đông bắc.
Thu thập thỏa đáng, Huyền Huyễn hỏi Dương Lăng: "Ngôi nhà này có bí đạo thông ra ngoài đúng không?"
Dương Lăng ánh mắt lóe lóe, "Vì sao cậu cho tôi biết?"
Huyền Huyễn nhún vai, lo lắng nói: "Vì chú ở đây lâu nhất."
Dương Lăng không nói gì, xoay người đi về phía phòng khách.
Ông chú Hồ nhìn bóng lưng Dương Lăng, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái.
Ông chú Hồ cau mày gãi đầu, mắt lộ hoang mang.
"Ông chú, đi thôi, phát ngốc cái gì?"
Dương Lăng mở ngăn tủ đặt chai chai lọ lọ ở góc phòng khách, lộ ra cửa động.
"Ở đây không có thứ gì kỳ quái đi?" Tiêu Xuân Thu lòng còn sợ hãi hỏi.
"Không có." Dương Lăng trả lời.
"Chú đã vào?"
"Ừ."
Dương Lăng dẫn mọi người vào hầm ngầm, sờ soạng đi chừng mười phút, đã ra địa đạo.
Nguyệt Vũ trái phải nhìn một chút, phát hiện lối ra cư nhiên là khe nứt trong một gốc đại thụ.
"Thật là cao minh, không nhìn kỹ, sẽ không biết trong cây này có càn khôn."
Chỗ của mọi người cách ngôi nhà chừng hai mươi mét, vì địa thế tương đối cao, lại thêm núi đá ẩn thân, bọn họ có thể thấy rõ thôn dân vây quanh ngôi nhà, mà thôn dân lại không thấy bọn họ.
"Hắc hắc, ở đây thực sự là rất, tuyệt!" Tiểu Thường nói.
Thượng Quan Hiên nghiên cứu cổ thụ, "Địa đạo này hình như chuyên dùng để chạy trốn, ai có dự kiến trước vậy?"
"Có thể là người lúc trước ở, bất quá kỳ quái, bọn họ vì sao đào địa đạo?" Nguyệt Vũ kinh ngạc nói.
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Hẳn không kém."
"Cái gì không kém?"
Huyền Huyễn chưa trả lời, Tiểu Thường một tiếng quát khẽ: "Những người kia tính làm gì?"
Chỉ thấy thôn dân lúc trước rời đi, nam nâng từng bó gỗ, nữ dẫn theo thùng dầu, hùng hổ vây trước ngôi nhà.
Cùng thôn dân lưu lại giám thị đánh tiếng, những thôn dân này chất gỗ thì chất gỗ, đổ dầu thì đổ dầu.
Tiêu Xuân Thu sắc mặt trắng bệch, "Bọn họ không lẽ là tính——"
Huyền Huyễn cười nhạt, "Thật đúng là tính chết cháy chúng ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...