Dương Lăng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi tự nhiên không phải lão tình nhân, tôi cũng không già."
Tiểu Thường hiếu kỳ hỏi: "Chú bao nhiêu?"
"Các cậu đoán." Dương Lăng giả vờ thần bí.
Thượng Quan Hiên, Tống Tiếu Ngự, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không phải người bát quái, đối trò chơi buồn chán này bất vi sở động.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lòng hiếu kỳ tương đối cường liệt, hăng hái bừng bừng quan sát Dương Lăng, suy đoán Dương Lăng bao nhiêu tuổi.
Ông chú Hồ bĩu môi, vung nhánh cây xua ngỗng.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, thảo luận bất diệc nhạc hồ.
Thấy thế, Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự chỉ cảm thấy quạ đen bay đầy trời, hai kẻ này thực sự rất buồn chán.
Bởi Dương Lăng giữ lại râu mép, ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể, cho nên muốn xác định bao nhiêu tuổi rất có độ khó.
Ông chú Hồ bâng quơ ném một câu: "Các cháu bắt lấy cậu ta, cạo đi râu mép, bảo đảm biết cậu ta bao nhiêu."
Nghe vậy, mắt Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường lập tức hiện lên tà ác, không hảo ý chằm chằm râu mép Dương Lăng.
Dương Lăng cười mắng: "Tiểu Hồ, cậu thực sự ác độc!"
"Đâu có đâu có." Ông chú Hồ giả mù sa mưa.
Nhìn thoáng Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu rục rịch, Dương Lăng nói: "Hai người đừng nghĩ cạo râu mép của tôi, tôi cố ý để cho Tiểu Hồ."
Tiểu Thường cảm thấy hứng thú hỏi: "Cố ý để cho ông chú, vì sao?"
"Cậu ấy chê tôi trời sinh mặt nộn, vì thế tôi để râu, nhìn thành thục." Dương Lăng đắc ý nói.
Mọi người đầu đầy hắc tuyến.
Huyền Huyễn hỏi ông chú Hồ: "Kỳ thực chú không già, cháu xem mới ba mươi hai ba mươi ba, vì sao gọi ông chú?"
Ông chú Hồ căm giận nói: "Tiêu tiểu tử làm hại!"
Tiểu Thường không khách khí cười nói: "Huyền Huyễn, cậu bị ông chú lừa, chú ấy năm nay ba mươi chín."
Huyền Huyễn có chút ngoài ý muốn, "Thật nhìn không ra."
Dương Lăng xen mồm nói: "Cậu ấy tiêu chuẩn chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn. Bản thân mặt nộn thì thôi, tôi mặt nộn không được."
"Vậy chú bao nhiêu tuổi?" Tống Tiếu Ngự hỏi.
"Cậu ta ba mươi lăm." Ông chú Hồ phiền muộn không gì sánh được nói.
"Ha, Dương Lăng còn trẻ hơn ông chú bốn tuổi!" Tiểu Thường cố ý nhấn mạnh hai chữ bốn tuổi.
"Cho nên cậu ấy ghét bỏ tôi." Dương Lăng làm bộ thương tâm nói.
Huyền Huyễn trêu ghẹo: "Quả nhiên không phải lão tình nhân, là tiểu tình nhân."
Mọi người ngẩn ra, lập tức cười to.
Ông chú Hồ thở dài: "Năm tháng không buông tha người!"
Phốc xuy! Mọi người lần thứ hai cười văng.
Cười một hồi, Thượng Quan Hiên hỏi Dương Lăng: "Chú vì sao xác định phụ cận có cổ mộ?"
Nhắc tới "chức nghiệp", Dương Lăng lập tức nghiêm túc không gì sánh được, "Nhờ bố cục phong thuỷ nơi đây. Địa hình ở đây, là bố cục sơn hoàn thuỷ nhiễu, phụ âm bão dương, là bảo địa phong thuỷ hiếm có. Nơi như vậy thông thường chôn một ít quý tộc thân phận cực cao, hơn nữa đa số là đế vương, núi tuy nhìn lộn xộn, thế nhưng đứng từ trên cao, lại tuân theo mạch lạc, mộ của cổ đại đế vương coi trọng "thiên nhân hợp nhất", nơi đây phía đông có ngọn núi gọi Ma Quỷ Lĩnh, là sơn mạch kéo dài do mười ngọn núi nhỏ cấu thành, lấy Ma Quỷ Lĩnh làm trục, xung quanh hơn mười ki-lô-mét vuông sơn xuyên cảnh vật, đều do ngọn núi tương liên và Ma Quỷ Lĩnh khống chế, biểu hiện vũ trụ đồ cảnh thiên nhân hợp nhất, cho nên tôi dám khẳng định ở Ma Quỷ Lĩnh nhất định có hoàng lăng."
Một phen khiến Tiêu Xuân Thu và ông chú Hồ nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đeo cánh bay tới Ma Quỷ Lĩnh quật mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...