Huyền Hệ Liệt

Dương Lăng nhìn sắc trời, vươn tay gọi mọi người dừng lại.

Tống Tiếu Ngự nhìn giờ, không giải thích được nói: "Mới có năm giờ, trời còn sớm, sao chú dừng lại?"

Dương Lăng tháo đồ trên lưng xuống, cũng không ngẩng lên nói: "Không thể đi tiếp, bằng không không đủ thời gian."

"Không đủ thời gian?"

Dương Lăng thần tình nghiêm túc, "Tôi ở đây nửa năm, không chỉ một lần nghe nói làng này buổi tối không thể ra ngoài, từng có mấy người tới đây thám hiểm không để ra, buổi tối ra ngoài không còn trở về, chúng ta không phải gấp rút lên đường, tốt nhất trước khi trời tối làm một ít công tác phòng ngự, nếu thực sự không may, có gì không tốt xảy ra cũng không đến mức tay chân luống cuống."

Nghe vậy, bảy người không khỏi rùng mình.

Chần chờ một chút, Tiêu Xuân Thu hỏi: "Những người đó không trở về? Vậy bọn họ đi đâu? Biến mất hay..."

"Trời mới biết."

Mọi người không nhiều lời, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị bữa tối và dựng lều để ngủ.


Ông chú Hồ liếc nhìn bốn phía, lẩm bẩm: "Đáng tiếc ở đây không có cổ thụ, chỉ có vách núi trụi lủi, bằng không tôi nghĩ ngủ trên cây tương đối an toàn."

Tiêu Xuân Thu tiếp lời: "Cháu cũng thấy ngủ trên cây tương đối an toàn, chí ít lợn rừng, gấu chó không biết trèo cây!"

Huyền Huyễn bâng quơ nói: "Thế nhưng biết trèo cây không ít, thí dụ như rắn."

Sắc mặt Tiêu Xuân Thu phát xanh, phát hiện khác thường, Tiểu Thường con ngươi chuyển vòng, cười ha ha: "Tiêu Xuân Thu, thì ra anh sợ rắn! Ha ha!"

Tiêu Xuân Thu đỏ bừng, cãi chày cãi cối: "Thế nào, tôi không thể sợ rắn? Mỗi người đều có sợ, tôi không tin cậu không có?"

Tiểu Thường nghẹn lời.

Huyền Huyễn nói: "Tiểu Thường bát tự khinh, sợ nhất hẳn là quỷ, ngô, làng này âm khí nặng, quỷ hồn không ít, Tiểu Thường phải cẩn thận."

Sắc mặt Tiểu Thường cũng phát xanh, liếc nhìn Huyền Huyễn, kéo Tiêu Xuân Thu sang bên thì thầm: "Huyền Huyễn có phải cố ý? Vốn không nghĩ tới cái này, thế nhưng cậu ấy hết lần này tới lần khác lại nói."

"Nhất định là cố ý, cậu ấy thích nhất thành lập vui sướng của mình trên thống khổ của người khác."

"Vậy cậu ấy có thứ gì đặc biệt sợ không?"

Tiêu Xuân Thu đau suy khổ nghĩ một hồi, trịnh trọng nói: "Theo tôi được biết, không có."

"Yêu quái." Tiểu Thường nói thầm.

Huyền Huyễn hữu ý vô ý liếc một cái, hai người lập tức câm miệng, làm bộ tích cực giúp ông chú Hồ dùng hàng rào đơn sơ giam bầy ngỗng lại.

Ông chú Hồ cười khẽ: "Hai đứa quả thật không thức thời, cư nhiên dám nói bậy trước mặt Huyền đại sư, cẩn thận buổi tối có chuyện cậu ấy thấy chết không cứu."

Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường sắc mặt trắng bệch, tiêu, sao không nghĩ tới cái này, ở đây người đáng tin nhất là Huyền Huyễn! Chết chắc, lúc này thật là lấy đá đập chân, thảm, thảm, thảm!


Đối mờ ám của hai người, Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau, hiểu ý cười.

Bữa tối ăn là vịt quay kèm rau dại, ông chú Hồ nhìn bầy ngỗng bị giam cùng một chỗ, khổ não nói: "Bầy ngỗng này ăn xong, chúng ta ăn gì?"

Dương Lăng rất nhanh hôn đôi môi đầy mỡ của ông chú Hồ, ha hả cười nói: "Ăn cậu!"

Ông chú Hồ nghẹn họng trân trối, thứ nhất là vì Dương Lăng cư nhiên khinh bạc mình trước mặt mọi người, thứ hai là —— "Tôi còn không lau miệng, cậu muốn hôn, tốt xấu chờ tôi lau xong rồi hôn!"

Mọi người trợn tròn mắt.

Mới vừa thốt lên, ông chú Hồ lập tức ý thức được mình nói rất mập mờ, thế nhưng lời đã nói ra, không thể thu hồi, không thể làm gì khác hơn cúi đầu cắn vịt quay, hận không thể có một cái lỗ trên đất chui vào.

Phục hồi tinh thần Dương Lăng cười xấu xa, "Tới, tôi giúp cậu lau miệng!"

"Cút!" Ông chú Hồ thẹn quá thành giận.

"Ông chú, đừng xấu hổ, bọn cháu không nhìn!" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường cười hì hì ồn ào, "Dương Lăng, cố lên! Hôn một cái!"

Bị Dương Lăng ôm vào lòng không thể lui được ông chú Hồ hổn hển nói: "Hai đứa, trở về chú giáng chức!"


"Thùng rỗng kêu to, ai sợ chú! Ha ha!"

"Tiểu Hồ, đừng né, để tôi hôn một cái, lẽ nào chúng ta hôn còn ít?"

"Nói bậy, nói bậy! Ai, ai thường hôn cậu! Nói bậy! Nói bậy!" Nghẹn mặt đỏ ông chú Hồ "hồ ngôn loạn ngữ".

Thượng Quan Hiên nhịn cười nói: "Ông chú, chú để Dương Lăng hôn đi, tiếp tục như vậy tiết lộ bí mật càng nhiều!"

Mọi người cười to.

Ông chú Hồ bực mình.

Thừa dịp ông chú Hồ thất thần, Dương Lăng áp lấy cho một cái hôn vang dội.

Mọi người ồn ào vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ông chú Hồ trong lòng ai oán, đám oắt con này, một đứa so một đứa không lương tâm! Đáng trách! Thực sự đáng trách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui