Mọi người đi chừng nửa giờ, mới thấy thưa thớt mấy hộ gia đình.
Dương Lăng gọi bọn họ tại chỗ chờ, anh sẽ đi xem có thể từ chỗ dân làng mua hai con gà không.
Một người phụ nữ đầu đội khăn xanh ngồi trước cửa đóng giầy, khi Dương Lăng tới hỏi có thể bán cho anh hai con gà không, người phụ nữ dọa nhảy một chút, ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Lăng, sau đó lại nhìn bọn họ cách đó không xa, giương giọng quát vào nhà.
Một lát sau, chỉ thấy một cụ bà mái tóc hoa râm còng lưng chống gậy đi ra.
Người phụ nụ nhỏ giọng đối cụ bà nói vài câu.
Cụ bà ngẩng đầu, trong ánh mắt đục ngầu hiện lên tia sáng, lại gật đầu, thấp giọng nói vài câu với người phụ nữ.
Hai người nói là tiếng địa phương, hơn nữa giọng ép rất thấp, Dương Lăng nghe không rõ bọn họ nói gì.
Người phụ nữ lại nhìn bọn họ vài lần, sau xoay người vào nhà.
Mặc dù có một khoảng cách, thế nhưng bọn họ cảm nhận rõ quan sát như thăm dò của cụ bà, tầm mắt dị dạng khiến bảy người không được tự nhiên.
Ước chừng mười phút, người phụ nữ xua một bầy ngỗng ra.
Nhìn mười con ngỗng quạc quạc gọi, Dương Lăng có chút trợn mắt há hốc mồm, "Tôi chỉ cần hai."
Người phụ nữ lắc đầu, nhìn cụ bà không nói lời nào.
Cụ bà run rẩy tiến lên một bước, kiên trì nói: "Một bầy."
Đối cưỡng chế chào hàng của cụ bà, Dương Lăng không khỏi đầu đầy mồ hôi, có cảm giác có lý nói không nên lời.
Lúc này ông chú Hồ đi tới, nói mấy câu bên tai Dương Lăng, Dương Lăng nhíu mày, rốt cục mua bầy ngỗng.
Ngỗng người trong núi nuôi rất thuần, sẽ không chạy loạn, ông chú Hồ tiện tay bẻ một nhánh cây nhỏ, hữu mô hữu dạng phía sau xua ngỗng.
Mọi người nhìn, đều nghĩ rất có ý tứ.
Quẹo qua ngã rẽ, Huyền Huyễn lơ đãng quay đầu, thần sắc quỷ dị trên mặt cụ bà và người phụ nữ rơi vào mắt cậu.
Thần sắc của bọn họ khiến người nhìn rất khó chịu, Huyền Huyễn có chút bất an.
Nguyệt Vũ chằm chằm đám ngỗng lung lay lúc lắc chậm rãi đi tới thật lâu, nhịn không được hỏi: "Mua bầy ngỗng này làm gì?"
Ông chú Hồ nói: "Hai con để dùng, còn lại để ăn."
Thượng Quan Hiên đưa ra một vấn đề rất thực tế: "Mang theo bầy ngỗng này, chúng ta sẽ đi rất chậm."
"Chậm sao? Vậy để chúng đi nhanh hơn!"
Ông chú Hồ vung nhánh cây vài cái, xua bầy ngỗng.
Ngỗng chấn kinh quả nhiên vỗ cánh chạy về phía trước.
Thích thú ông chú Hồ cười tủm tỉm hỏi: "Thượng Quan, tốc độ của chúng thế nào?"
Mọi người đầu đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy mây đen chụp đỉnh.
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi, "Ông chú, cháu phát hiện bọn cháu sai rồi."
Ông chú Hồ nghi hoặc, "Sai rồi?"
Tiểu Thường tiếp lời: "Bọn cháu không nên gọi chú ông chú, hẳn gọi chú ông chú nhỏ mới đúng."
Ông chú Hồ vốn vui mừng hai vai vừa trật, buồn nói: "Các cháu vẫn gọi ông chú đi, ông chú nhỏ cái gì, các cháu gọi không được tự nhiên, chú nghe cũng thấy không được tự nhiên."
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, đột nhiên hỏi Dương Lăng: "Dương Lăng, cháu thấy chú và ông chú quan hệ thân mật, chú biết tên ông chú là gì sao?"
"Mấy đứa không biết tên Tiểu Hồ?" Dương Lăng kinh ngạc.
Bảy người lắc đầu, "Ông chú không nói cho bọn cháu biết."
Dương Lăng xoa cằm, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, "Tên Tiểu Hồ có ý nghĩa như vậy, khó trách cậu ấy không muốn mấy đứa biết."
Tiêu Xuân Thu vội vàng hỏi: "Có ý nghĩa? Tên ông chú là gì?"
"Không được nói! Không được nói!" Ông chú Hồ hổn hển kêu to.
Dương Lăng nở nụ cười, cười đến gian trá lại ác liệt, kéo dài thanh âm nói: "Tên Tiểu Hồ sao, gọi Hồ —— Đào —— Đào! Đào của đào hoa nga!"
"Hồ —— Đào —— Đào?"
Mọi người co quắp khóe miệng, cười văng.
Tiểu Thường thượng khí không tiếp hạ khí nói: "Hồ Đào, Đào, Đào Đào kỳ thực chú hẳn cảm kích Tiêu Xuân Thu, ít nhiều có cậu ấy, bằng không người của cục chúng ta khẳng định đem tên chú làm trò cười, ha ha!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...