"Trộm mộ?" Tiểu Thường ngoáy lỗ tai, "Thế nhưng ông chú, sao cháu nghĩ chú như chuẩn bị đi đánh quái thú?"
Tiêu Xuân Thu nghi hoặc nói: "Trộm mộ không phải chỉ cần xẻng sao? Chỗ súng ống này dùng để làm gì?"
Ông chú Hồ sắc mặt có chút phát xanh, "Lẽ nào trước khi tới các cháu không làm đủ công khóa?"
Tống Tiếu Ngự vô tội nói: "Bọn cháu chỉ nghĩ vô giúp vui."
Ông chú Hồ tức giận đến nửa hơi nghẹn ở ngực, không lên không xuống.
"Lũ hỗn tiểu tử này, cảm tình các cháu xem lời chú nói vào tai này ra tai kia?"
Thượng Quan Hiên lành lạnh nói: "Chú không phải gạt bọn cháu sao?"
"Chú là gạt các cháu, thế nhưng trộm mộ là thật, chú không tính gạt."
Thượng Quan Hiên nhún vai, "Bọn cháu đâu biết chú nói câu nào là thật, câu nào là giả?"
Nguyệt Vũ ngắt lời: "Chúng ta hiện tại cấp bách không phải nghĩ cách trốn khỏi ngôi làng này sao? Về phần trộm mộ——"
Ông chú Hồ xua tay, "Chuyện này không vội, Dương Lăng ở đây nửa năm, nếu như trốn là dễ, cậu ta đã sớm tới quấy rầy chú, chúng ta cho dù trốn, cũng không gấp nhất thời, trước trộm mộ đã! Lần này không thành công vậy thành nhân!"
Lời nói hùng hồn của ông chú Hồ khiến mọi người cuồng hãn không ngớt, bọn họ không khỏi hoài nghi, ông chú Hồ thật là cảnh cục cục trưởng? Thế nào cuồng nhiệt trộm mộ so một số kẻ trộm mộ chỉ có hơn chứ không có không kém.
Dương Lăng thấy nhưng không thể trách nói: "Mấy đứa thông cảm tí đi, cậu ấy gần nhất mê trộm mộ, mỗi ngày nỗ lực nghiên cứu, lần trước hăng hái bừng bừng một mình đi kết quả chạm phải thất bại, cho nên khó tránh khỏi có chút không khống chế được."
"Úc! Đã rõ!" Mọi người gật đầu.
"Nếu không phải thế, lần này sẽ không đến mức tôi vừa nói ở đây có cổ mộ, cậu ta đã tí ta tí tửng chạy tới, còn kéo theo mấy cậu." Dương Lăng bổ sung nói.
"Úc!"
Huyền Huyễn đột nhiên hỏi Dương Lăng: "Lại nói tiếp, bọn cháu chỉ biết tên chú, còn không biết chú làm gì?"
Dương Lăng cười có chút cổ quái: "Tôi sao? Một kẻ trộm mộ, có lẽ các cậu có thể gọi Mạc Kim giáo úy, xưng hô này tương đối đường hoàng."
Tiểu Thường bát quái hỏi: "Chú và ông chú là thế nào quen nhau?"
"Cái này sao?" Dương Lăng sờ cằm, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người cười đặc biệt chân thành, "Tiểu Hồ nói các cậu đều là miệng rộng, cho nên, không thể phụng cáo."
Mọi người ngã nhào.
"Mạc Kim giáo úy? Vì sao phải gọi Mạc Kim giáo úy?" Tiêu Xuân Thu hiếu học hỏi.
"Trộm mộ đại thể chia làm Mạc Kim Môn, Bàn Sơn Môn, Tá Lĩnh Môn, Phát Khâu Môn, được xưng là Mạc Kim giáo úy, Bàn Sơn đạo nhân, Tá Lĩnh lực sĩ, Phát Khâu tướng quân. Có cách nói Phát Khâu hữu ấn, Mạc Kim hữu phù, Bàn Sơn hữu thuật, Tá Lĩnh hữu giáp. Đến thời Tống Nguyên, ba môn Phát Khâu, Bàn Sơn, Tá Lĩnh đều ít có đệ tử xuất hiện, vì vậy thường bị cho là môn phái truyền thừa đoạn tuyệt, chỉ còn Mạc Kim. Mạc Kim khởi nguồn từ thời Chiến quốc, tinh thông "tầm long quyết" và "phân kim định huyệt", chú trọng kỹ thuật phân đoạn. Thời Tam quốc Tào Tháo thiết lập chức vụ Mạc Kim giáo úy, chuyên môn quật khâu, cho nên đệ tử Mạc Kim Môn được xưng là Mạc Kim giáo úy."
Nhìn Huyền Huyễn êm tai nói, Tiểu Thường dựng thẳng ngón cái, tán thán: "Đại sư quả là đại sư! Tuyệt!"
Huyền Huyễn cười cười.
Tiêu Xuân Thu còn định hỏi gì, ông chú Hồ đã giục: "Được rồi, được rồi, trên đường nói tiếp, mau sửa soạn, chúng ta nhanh chóng xuất phát, chuẩn bị nhiều chút lương khô!"
Nguyệt Vũ nói: "Ở đây buổi tối không an toàn, một ngày tương đối gấp, chúng ta có thể về kịp sao?"
Ông chú Hồ trừng, "Tự nhiên không thể, cho nên mới phải dẫn theo cả rương súng ống."
"Thế nhưng ông chú, chú nghĩ hỏa dược súng máy hữu dụng với quỷ sao?" Tống Tiếu Ngự không xác định hỏi.
"Vô dụng, quỷ? Không phải có Huyền Huyễn?"
Ông chú Hồ nháy mắt nhìn Huyền Huyễn, đâm lao phải theo lao Huyền Huyễn mỉm cười: "Đúng vậy, có cháu, thế nhưng, ông chú, chú xem thù lao có cần tăng thêm không?"
Ông chú Hồ cắn răng, đau lòng nói: "Đề nghị của cháu không sai, vậy tăng, tăng gấp đôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...