Huyền Hệ Liệt

"Tôi không hôn cậu." Ông chú Hồ ồn ào.

"Không hôn thì không hôn, cậu có thể làm cái khác." Dương Lăng lập tức nói.

Ông chú Hồ liếc xéo Dương Lăng nụ cười xán lạn, "Tôi cũng không cởi đồ."

Dương Lăng suýt nữa bị nước bọt của mình sặc.

"Khái khái!" Dương Lăng thần sắc cổ quái, "Không cởi thì không cởi, cậu còn chuyện gì có thể làm."

"Tôi cũng không làm gối ôm của cậu." Ông chú Hồ nhỏ giọng nói.

Dương Lăng nguy hiểm nheo mắt, "Vậy cậu có gì có thể khiến tôi vui?"

Ông chú Hồ bĩu môi, bất mãn nói: "Vì sao tôi nhất định phải khiến cậu vui, cậu khiến tôi vui không được sao?"

Ánh mắt Dương Lăng lộ ra giảo hoạt, "Cậu thực sự muốn tôi khiến cậu vui?"

Trán ông chú Hồ đổ mồ hôi, "Không, không cần. Tôi rất buồn ngủ, muốn đi ngủ."

Dương Lăng cố ý thổi một hơi bên vành tai mẫn cảm của ông chú Hồ, "Cậu hôn tôi, ngoan ngoãn để tôi ôm ngủ, bằng không tôi ăn cậu!"

Ông chú Hồ đánh cái lạnh run, lúng túng nói: "Cậu hôn tôi không được sao?"

"Còn cò kè mặc cả? Chủ động hôn tôi khó khăn như vậy sao?" Dương Lăng không nhịn được cười khổ.

Ông chú Hồ liếc xéo Dương Lăng, cúi đầu.

"Cậu không rõ, tôi——"


"Cậu sợ, vì sao?" Dương Lăng vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của ông chú Hồ, trong thanh âm có ôn nhu không dễ phát hiện.

Ông chú Hồ trầm mặc không nói, trong xương của ông chú Hồ là người tương đối truyền thống, khát vọng là cảm tình cả đời, ông chú Hồ không biết Dương Lăng có thể ở bên mình bao lâu, nếu như không có kết quả, vậy ông chú Hồ tình nguyện không có bắt đầu.

"Được rồi, tôi không bức cậu." Dương Lăng thở dài.

Kéo chăn đắp cho ông chú Hồ, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán trơn bóng, Dương Lăng hôn trán ông chú Hồ, "Ngủ ngon."

"Dương Lăng."

"Ừ?"

"Cậu có nghĩ tôi là kẻ nhát gan không?"

Dương Lăng mở mắt, "Sẽ, tôi nghĩ khi cậu đối mặt tôi rất nhát gan, tôi muốn biết vì sao? Cậu có thể nói cho tôi biết không?"

Ông chú Hồ không trả lời, trái lại hỏi: "Cậu nghĩ một đời dài bao nhiêu?"

"Cậu sợ tôi thay đổi thất thường?" Dương Lăng nhất châm kiến huyết hỏi.

"Tôi không biết."

Dương Lăng nhịn không được trợn trắng, tên này trong đầu chứa là gì? Chung quy có một ngày, mình phải cứng rắn hung hăng gõ đầu cậu ta mới được.

"Tiểu Hồ Nhi, có đôi khi đừng nghĩ nhiều lắm, tai hại vô ích."

"Tiểu Hồ Nhi?" Khóe miệng ông chú Hồ co quắp.

"Không thích nghe? Vậy Hồ Hồ? Hồ Nhi?"

Ông chú Hồ thẳng thắn không để ý, nhắm mắt lại ngủ.

"Tiểu Hồ Nhi, suýt nữa bị cậu gạt, ôn nhu của cậu vẫn chưa biểu hiện?"

Ông chú Hồ hừ hừ, biểu thị đã ngủ.

"Được rồi, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là làm thay cậu." Dương Lăng cố mà làm nói.

Cảm giác Dương Lăng ôm mình vào lòng, ông chú Hồ thầm mắng: nói như không tình nguyện, thế nhưng động tác không có tí nào không tình nguyện.

Ôm ấp của Dương Lăng rất ấm áp, ông chú Hồ rất nhanh đã ngủ.

Nhìn ông chú Hồ vù vù ngủ, Dương Lăng thầm giận, đồ không lương tâm! Cho cậu sống mấy ngày yên ổn, hừ! Đã bị võng của tôi siết chặt, còn muốn chạy!

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Dương Lăng thỏa mãn, ngủ cũng cười tỉnh.

...

Có bữa cơm tối qua làm ví dụ, mọi người đã không trông cậy vào điểm tâm của Dương Lăng, mong chờ nhìn Huyền Huyễn có quang hoàn đầu bếp đỉnh cấp.


Huyền Huyễn không để ý lũ quỷ đói này, đi thẳng về phía hậu viện.

Mọi người rất ai oán, Tiểu Thường đẩy Tống Tiếu Ngự nói: "Tống Tiếu Ngự, tôi muốn ăn sáng."

Tống Tiếu Ngự nói: "Tôi đi xem nhà bếp có gì ăn."

"Ừ."

Tỉnh lại tiểu hồ ly đảo quanh chân Thượng Quan Hiên, có vẻ thân thiết không gì sánh được.

Tiêu Xuân Thu nghĩ có ý tứ, trêu ghẹo nói: "Thượng Quan Hiên, hồ ly này hình như rất thích cậu."

Thượng Quan Hiên cúi xuống ôm lấy tiểu hồ ly, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu nâu đỏ.

Tiểu Thường run lên, khoa trương nói: "Thượng Quan, cậu đừng ôn nhu với hồ ly này vậy, hại tôi nổi da gà."

"Sẽ không, tôi nghĩ Thượng Quan Hiên rất có tình yêu." Tiêu Xuân Thu nói.

Thượng Quan Hiên đạm nhiên cười.

Tống Tiếu Ngự từ nhà bếp ló đầu ra, "Trong nhà bếp không có gì để ăn."

"A!" Tiểu Thường rất thất vọng.

Tiêu Xuân Thu than thở: "Tôi thấy chúng ta nên lấy tiền mời Huyền Huyễn nấu bữa sáng đi."

"Được!" Không biết lúc nào trở lại Huyền Huyễn lên tiếng.

Tiêu Xuân Thu hoảng sợ, "Cậu đi không động sao?"

Huyền Huyễn liếc trắng, "Đó là vì anh không để ý."

Lúc này mới rời giường Nguyệt Vũ ngáp dài ôm sóc chuột cũng không ngừng ngáp đi ra.

Thấy thế, Tiểu Thường cười nói: "Bình thường thấy sóc chuột đều đi theo Huyền Huyễn, hôm nay mới biết nó là Nguyệt Vũ nuôi."


Nhìn một người một chuột bộ dáng buồn ngủ, ba người còn lại không khỏi bật cười.

Nguyệt Vũ không hiểu ra sao nhìn bọn họ, không biết bọn họ cười gì.

"Đúng rồi, sao không thấy ông chú?" Tiểu Thường hỏi.

Huyền Huyễn trả lời: "Vừa nãy chú ấy và Dương Lăng không biết đào gì ở hậu viện."

Mọi người không khỏi hiếu kỳ, tính đi bát quái, đã thấy ông chú Hồ và Dương Lăng nâng một cái rương vào.

Khi mọi người thấy rõ thứ trong rương, kinh ngạc đến quên nói, Huyền Huyễn cũng không khỏi sửng sốt.

"Ông chú, chú buôn lậu quân hỏa?" Nhìn một rương quân giới, Tiêu Xuân Thu quái kêu.

Thượng Quan Hiên tiến lên từ rương cầm ra một cây súng lục M500 chuyển luân, nhìn kỹ vài lần, nói: "Hàng thật, không phải giả."

Nghe vậy, Tiêu Xuân Thu, Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự cũng từ rương cầm ra mấy cây súng máy loại nhẹ xem xét.

"Ông chú, chứ từ đâu làm ra nhiều súng ống như vậy?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi hỏi.

"Quang minh chính đại từ kho cảnh cục." Ông chú Hồ không cảm thấy có gì sai, nói đến lẽ thẳng khí hùng.

"Ông chú, chú lấy việc công làm việc tư?"

Ông chú Hồ hất mặt, "Cái gì lấy việc công làm việc tư? Nói thật khó nghe, chú là vật tẫn kỳ dùng."

"Vật tẫn kỳ dùng? Mấy thứ này chú dùng ở đâu?"

"Trộm mộ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui