"Đổ máu? Đi trộm mộ có thể xảy ra đổ máu?" Tiêu Xuân Thu nghi hoặc.
Tiêu, thiếu chút lòi.
Ông chú Hồ xoay mắt, khẩu khí giáo huấn nói: "Cháu không rõ, cháu cho trộm mộ là chuyện rất dễ? Trèo non lội suối, hơn nữa thường không thể dự tính sẽ xảy ra chuyện gì trong cổ mộ, bị thương là rất bình thường."
Tiêu Xuân Thu không nói, Thượng Quan Hiên lại nhìn không được bảo bối của mình bị ông chú Hồ rầy, nhàn nhạt nói: "Ông chú, thế nhưng sao cháu nghĩ đổ máu chú nói là có gì?"
Ông chú Hồ trong lòng cả kinh, lẽ nào Lãnh Diện Hồ đã nhìn ra?
Ông chú Hồ cười gượng, "Thượng Quan, không phải chú nói, chú nghĩ là do cháu, cháu tâm tư rất phức tạp, cho nên nghĩ chuyện gì cũng phức tạp hoá. Được rồi, động vật là không thể mang lên máy bay, sao cháu mang theo một con sóc?"
Đối ông chú Hồ rõ ràng nói sang chuyện khác, Thượng Quan Hiên kéo khoé miệng, không nói gì thêm.
Huyền Huyễn vuốt đầu sóc chuột, "Cháu tự nhiên có cách mang nó lên máy bay, chú không cần lo."
Ông chú Hồ hiếu kỳ, "Lẽ nào cháu có thể khiến con sóc này ẩn thân?"
Huyền Huyễn cười không đáp.
Ông chú Hồ cảm thán: "Đại sư đều thích giả vờ thần bí."
Đối kích thích của ông chú Hồ, Huyền Huyễn bất vi sở động.
Tống Tiếu Ngự vỗ vai ông chú Hồ cười nói: "Ông chú, tỉnh đi, Huyền Huyễn không phải Tiêu Xuân Thu."
Tiêu Xuân Thu mất hứng, "Lời này có ý gì?"
Ông chú Hồ thuộc loại điển hình thích châm ngòi thổi gió, lập tức nói: "Tống Tiếu Ngự cười cháu ngốc, dễ bị lừa."
Tiêu Xuân Thu nhướng mày, tính phát tác, Tiểu Thường vội kéo Tống Tiếu Ngự đi, "Ông chú Hồ nói anh cũng cho là thật, chú ấy thích nhất gây xích mích ly gián."
Tiêu Xuân Thu hừ một tiếng.
Ông chú Hồ nhân cơ hội nói: "Ai đúng ai sai, Tiêu tiểu tử tự nhiên biết, cũng không nhìn Tiêu tiểu tử hừ ai."
"Ông chú chết tiệt, chú thật là e sợ thiên hạ bất loạn, chú có muốn cháu gọi điện báo cho Đường Vân, cháu nói cho chú, nếu như Đường Vân tới, Hàn Vũ cũng nhất định tới, chú muốn đội ngũ tăng thêm hai người không?" Tiểu Thường uy hiếp.
"Đừng, chú không nói." Ông chú Hồ vội nói.
Tuy không sợ dã man nhân kia, thế nhưng nhiều ra một người và nhiều ra ba người là không giống, nếu như tên kia thực sự tìm một chuồng heo cho mình ngủ thì làm sao?
"Coi như chú thức thời."
Ông chú Hồ phiền muộn, lũ này thật là thuộc hạ của mình? Cả đám đều trèo lên đầu mình.
...
Ông chú Hồ trừng to mắt, nhìn tiếp viên hàng không đang kiểm tra phảng phất như không thấy sóc chuột trong lòng Huyền Huyễn, nụ cười không giảm.
Huyền Huyễn nhướng mày với ông chú Hồ, quang minh chính đại ôm nó lên máy bay.
Ông chú Hồ hoài nghi mắt tiếp viên hàng không có chuyện, cho nên lúc ngang qua, cố ý nhìn cô vài lần.
Nụ cườ của tiếp viên hàng không cứng đờ, lễ phép hỏi: "Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì."
Tiểu Thường phía sau cười ngã vào lòng Tống Tiếu Ngự.
Ông chú Hồ tức giận nói: "Cười cái gì? Tiểu Thường chết tiệt."
...
"Tiểu Nguyệt, sao cậu làm được? Tiếp viên hàng không quả thật không thấy Tiểu Hoa?" Nguyệt Vũ vừa ngồi xuống, vừa hiếu kỳ hỏi.
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Quỷ che mắt."
"Quỷ che mắt?"
"Mời một con quỷ che mắt tiếp viên hàng không là được, vốn tôi định gọi quỷ che Tiểu Hoa, thế nhưng đồ nhát gan này sợ quỷ." Huyền Huyễn nắm đuôi sóc chuột nói.
Ông chú Hồ ghé đầu hưng phấn hỏi: "Cái này có thể dạy chú không?"
Huyền Huyễn mí mắt không nâng, "Có thể, phí bái sư 1 vạn đôla."
Ông chú Hồ câm lặng, Huyền Huyễn đại sư thu phí thật không phải bình thường đắt, nhà người nghèo trả không nổi học phí!
...
Vân Nam, tên gọi tắt là Vân hoặc Điền, ở vào biên giới Tây Nam Trung Quốc, tại vĩ độ Bắc 21°8"32"" – 29°15"8"", kinh độ Đông 97°31"39"" – 106°11"47"".
Ông chú Hồ dẫn đám người Huyền Huyễn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Kunming Wujiaba, lại xóc nảy ngồi mấy giờ xe, tới một ngôi làng nhỏ ở xa thành thị không ai biết tên.
Mọi người nghĩ xương mình đều sắp lắc rụng, thế nhưng ông chú Hồ tựa hồ không tí cảm giác, so với bọn họ mệt mỏi đầy mặt, ông chú Hồ hầu như có thể nói hồng hào rạng rỡ, đấu chí sục sôi.
Ông chú Hồ nhìn đồng hồ đeo tay, giục mọi người nhanh lên, để kịp trước khi trời tối vào làng.
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn ngôi làng nho nhỏ bốn phía vây quanh núi cao và núi cao, phụ hoạ ông chú Hồ.
Nguyệt Vũ đấm đấm đôi chân bủn rủn, không giải thích được hỏi: "Vì sao phải vào làng trước khi trời tối?"
"Ở đây có quỷ."
Một câu của Huyền Huyễn thành công khiến Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường dựa vào tảng đá nghỉ ngơi nhanh chân bỏ chạy.
Vừa chạy, bọn họ vừa mắng: "Ông chú chết tiệt, chú dẫn bọn cháu tới chỗ quỷ gì?"
Ông chú Hồ tặc cười: "Phần mộ đôi."
Cái này chết, Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường chạy nhanh hơn.
Sóc chuột chui vào lòng Huyền Huyễn, sống chết không ra.
Sắc trời dần tối, vừa nãy còn thấy tà dương đọng ở phương xa, hiện tại đã biến mất, tí tia sáng cũng không có.
Ông chú Hồ dẫn mọi người chạy trên đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, rốt cuộc trước khi tia sáng cuối cùng biến mất tới một ngôi nhà.
"Dã man nhân, tôi tới rồi!"
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...