Hứa Huệ Mỹ khàn giọng, Trầm Dương không bao nhiêu cảm giác, lẳng lặng nhìn.
Trầm Dương và Hứa Huệ Mỹ không có tình cảm, năm đó sở dĩ kết hôn, hoàn toàn là vì Hứa Huệ Mỹ có con, Trầm Dương không hy vọng đứa bé có phân nửa huyết thống của mình này có một gia đình không trọn vẹn, khi đó, anh nghĩ tuy rằng không có tình cảm với Hứa Huệ Mỹ, thế nhưng có một đứa con vẫn sẽ hạnh phúc, bất quá, Trầm Dương thế nào cũng nghĩ không ra, Hứa Huệ Mỹ cư nhiên không chút lưu luyến vứt bỏ đứa con mới sinh, chỉ vì tìm được một người đàn ông cô cho là sinh mệnh. Vậy con đâu? Con trong cảm nhận của cô rốt cuộc là thế nào?
Trầm Dương đối Hứa Huệ Mỹ triệt để thất vọng.
Anh nghĩ người phụ nữ xinh đẹp trước mắt cực kỳ xấu xí, anh không muốn nhìn, xoay người định rời đi, Nhược Hải và hai đứa bé còn đang chờ anh.
Trầm Dương vừa xoay người, trên đùi bỗng nhiên căng thẳng, tựa hồ bị thứ gì bắt được.
Trầm Dương nghĩ kỳ quái, cúi đầu nhìn, lại không thấy gì, chỉ là cảm giác giam cầm trên chân càng ngày càng rõ, anh không khỏi hoảng hốt, vội vàng rút chân ra.
Trọng tâm không ổn, anh nặng nề ngã xuống đất, trước mắt kim tinh loạn vũ.
Trong lúc hoảng loạn, bên tai bỗng nhiên vang lên một thanh âm tựa hồ rất xa xôi nhưng nghe rất rõ: "Nhóc tính buông tay, hay đợi anh động thủ?"
Cảm giác siết chặt trên chân biến mất, Trầm Dương vô cùng kinh ngạc, vội vàng đứng lên.
Huyền Huyễn hí mắt, nhìn thoáng tiểu quỷ đứng cạnh Hứa Huệ Mỹ tàn bạo trừng mình, quay đầu hỏi Trầm Dương: "Anh không sao chứ?"
Trầm Dương giật giật đôi chân vừa bị siết đau, lòng còn sợ hãi hỏi: "Không sao, vừa nãy là, là thứ gì vậy?"
"Một đứa con khác của Hứa Huệ Mỹ?"
"Một đứa con khác?"
Hứa Huệ Mỹ đã bình tĩnh lại, cô hộ tiểu quỷ phía sau, đề phòng chằm chằm Huyễn Huyễn.
Huyền Huyễn giao cô bé trong lòng cho Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy cánh tay nặng xuống, vì nhìn không thấy, Nguyệt Vũ căn bản không thể nào hạ thủ, cũng không biết mình nên tạo tư thế nào.
Huyền Huyễn ghé mắt, đối bộ dáng chật vật của Nguyệt Vũ nhịn không được bật cười.
Cậu tiến lên tháo vòng tay đeo trên cổ tay Nguyệt Vũ xuống, đeo lên cánh tay cô bé.
Vòng tay vừa đeo lên, cô bé nhất thời hiện ra.
Nguyệt Vũ hiếu kỳ nhìn cô bé trong lòng, cảm giác mới lạ, mang theo tâm lý thăm dò, Nguyệt Vũ vươn tay nhéo nhéo mặt tròn của cô bé.
"Tiểu Nguyệt, mặt cô bé là mềm!"
Đối với kinh thán của Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn cười mắng: "Cô bé là quỷ, không phải cương thi."
Nguyệt Vũ cười ngượng.
Đối cô bé đột nhiên xuất hiện, Hứa Huệ Mỹ nghi hoặc.
Tầm mắt xa lạ của Hứa Huệ Mỹ khiến Nguyệt Vũ không giải thích, hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu không phải nói cô bé này là con gái cô ta sao? Thế nhưng sao cô ta như không biết?"
"Bởi vì đứa bé này sinh ra đã là quỷ."
Trầm Dương trừng to mắt, "Sinh ra đã là quỷ?"
Huyền Huyễn gật đầu, cậu nhìn về phía Hứa Huệ Mỹ, chậm rãi nói: "Năm đó cô sinh một đôi song bào thai, bé gái vừa sinh ra đã chết non, khoẻ mạnh lớn lên chỉ có bé trai, đúng không?"
Mặt Hứa Huệ Mỹ âm trầm bất định, "Sao cậu biết?"
Huyền Huyễn nghiêng người, để Hứa Huệ Mỹ thấy rõ cô bé trong lòng Nguyệt Vũ, "Cô bé là con gái cô."
"Cậu, cậu nói bậy! Nó năm đó không có sống, cậu, cậu..."
"Tôi không nói bậy, con trai cô có thể thành quỷ, con gái cô tự nhiên cũng có thể."
Hứa Huệ Mỹ tâm thần đại loạn, cô nhìn cô bé khiếp đảm nhìn mình, nhìn đường nét hao hao giống mình, nửa tin nửa ngờ.
"Tiểu Nguyệt, tôi có nghi vấn? Cậu vừa nói cô bé sinh ra đã là quỷ, vậy cô bé hẳn là một em bé, không phải nói dung nhan của quỷ duy trì ở một khắc chết đi sao?"
"Song bào thai là một đặc thù, cô bé trở thành quỷ ký sinh trên người anh trai, theo anh trai lớn dần, vì cô bé sinh ra đã thành quỷ, cho nên ánh sáng linh hồn rất nhạt, ký sinh là cách duy nhất cô bé có thể sinh tồn, thẳng đến khi anh trai cũng thành quỷ, hai người mới có thể tách ra."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...