Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu đi rồi, Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự cũng cáo từ về "tân gia" của bọn họ.
Nhìn căn nhà buổi chiều còn loạn thành đoàn đã bị Tống Tiếu Ngự thu dọn chỉnh tề, Tiểu Thường nghĩ có cảm giác tự hào, "Tống Tiếu Ngự, cậu thật là hiền thê lương mẫu!"
Tống Tiếu Ngự tự tiếu phi tiếu, "Thê? Làm thê tử hình như là cậu?"
Nhìn mắt Tống Tiếu Ngự bật loé ánh lửa, Tiểu Thượng khiêu khích quăng một cái mị nhãn.
Tống Tiếu Ngự một tay đặt lên vai Tiểu Thường, cười nhẹ: "Cậu lại dùng chiêu này!"
"Chiêu cũ không sợ, cậu hưởng thụ là được!" Tiểu Thường cười nói.
Tống Tiếu Ngự vỗ một cái trên mông Tiểu Thường, "Tiểu yêu tinh!"
Đặt Tiểu Thường trên sô pha, Tống Tiếu Ngự cả người đè ép, nôn nóng hôn xuống.
Cái lưỡi linh hoạt chơi đùa, tay Tống Tiếu Ngự vén quần áo Tiểu Thường sờ soạng.
Tiểu Thường thở hổn hển, rút thời gian nói một câu: "Hôm nay vừa dọn nhà vừa dọn đồ, cậu không mệt sao?"
"Không mệt, có cậu thế nào mệt?"
Tiểu Thường cười nhẹ, "Miệng lưỡi trơn tru?"
Tống Tiếu Ngự hôn Tiểu Thường một cái, vén quần áo lên, khẽ cắn nhũ thủ chuyên tâm đùa bỡn.
Tiểu Thường ôm đầu Tống Tiếu Ngự, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.
Dọc theo thắt lưng mê người, Tống Tiếu Ngự có chút vội vàng cởi quần Tiểu Thường, vươn tay xoa dục vọng nửa ngẩng đầu.
Tiểu Thường ngồi dậy, cởi quần áo Tống Tiếu Ngự.
Tống Tiếu Ngự cẩn thận hầu hạ Tiểu Thường tiết một lần, xen ngón tay dính thể dịch vào hậu huyệt mở rộng.
"Có thể sao? Tôi nhịn không được."
Tiểu Thường nửa trợn mắt gật đầu.
Khi vào có chút đau đớn, Tiểu Thường rút một hơi.
Tống Tiếu Ngự bất động, đau lòng xoa gương mặt trắng bệch của Tiểu Thường, "Rất đau sao?"
"Có chút, không sao cậu động."
Tống Tiếu Ngự cúi người mút vành tai Tiểu Thường, kích thích mẫn cảm phân tán lực chú ý, song song hạ thân chậm rãi động.
Động một hồi, nghe tiếng rên rỉ của Tiểu Thường đã có vui sướng, Tống Tiếu Ngự động tác lớn hơn.
Thoáng rút ra lại vào, vách tường yếu đuối bị hung hăng cọ sát, đau đớn song song nhận lất cực đại vui vẻ, Tiểu Thường ôm Tống Tiếu Ngự tinh tế rên rỉ.
Làm đến hưng phấn, Tống Tiếu Ngự ôm Tiểu Thường, ấn về phía dục vọng sưng lên của mình.
Cảm giác bị vào càng rõ ràng, khiến Tiểu Thường hầu thở như không nổi.
"Tống Tiếu Ngự, chậm chút, tôi chịu không nổi." Tiểu Thường hít vào cầu xin.
"Ngoan, rất nhanh sẽ tốt."
Tên đã lên dây phải phát, Tống Tiếu Ngự tuy biết mình thô bạo, thế nhưng nhịn không được, ôm Tiểu Thường dùng lực động một cái, rốt cuộc tiết.
Vách tường bị dòng chảy nóng hổi kích thích, co rút, Tiểu Thường lại tiết.
Tiểu Thường cả người mềm nhũn, ghé vào lòng Tống Tiếu Ngự thở dốc.
Tống Tiếu Ngự đẩy ra mái tóc ẩm ướt trên trán Tiểu Thường, hôn.
"Xin lỗi, tôi có chút kích động."
Tiểu Thường lắc đầu, "Lát nữa lên giường làm, sô pha cọ lưng tôi đau."
Tống Tiếu Ngự thương tiếc lại hôn Tiểu Thường một cái, "Cậu nhận được sao? Tôi có thể lấy tay giải quyết."
"Ừ, có thể."
Tống Tiếu Ngự ôm Tiểu Thường lên giường, ôn nhu làm thêm một lần.
Sau, Tống Tiếu Ngự ôm Tiểu Thường mệt đến ngủ say đi tắm, giúp Tiểu Thường lau mình, dùng chăn đắp lại.
Tiểu Thường tự giác chui vào lòng Tống Tiếu Ngự, tìm một chỗ thoải mái ngủ say.
Tống Tiếu Ngự vỗ nhẹ lưng Tiểu Thường, tiếu ý xuân phong nở rộ giữa trán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...