"Trả tiền?" Thượng Quan Hiên trên mặt không biểu tình, thanh âm coi như bình thường.
Tiêu Xuân Thu vô thức co rụt, cẩn thận liếc Thượng Quan Hiên, bĩu môi: "Trước đó vài ngày, cậu nói không có tiền theo tôi kiếm cơm, tôi đâu biết cậu có phải nhân cơ hội xảo trá?"
Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, "Cùng cậu kiếm cơm chỉ sợ chết đói, tôi không dám trông cậy vào cậu."
Tiêu Xuân Thu không phục, "Tôi rất kém sao? Chí ít có xe có nhà, coi như hột xoàn vương lão ngũ."
"Cậu —— cậu định cưới vợ?" Giọng Thượng Quan Hiên có chần chờ, có chua xót.
Tiêu Xuân Thu cúi đầu, "Không biết."
"Không biết?" Thượng Quan Hiên âm điệu giơ cao.
"Tôi không nghĩ tới việc này, không có người thích, hơn nữa..."
"Hơn nữa gì?"
Tiêu Xuân Thu có chút xấu hổ, có chút mờ mịt, "Tôi nghĩ cậu không thích."
"Tôi không thích?" Thượng Quan Hiên nhất thời không phản ứng lại.
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, xoay người tới nhà bếp.
"Chỗ cậu có gì ăn không? Tôi đói."
Thượng Quan Hiên không ngốc, không lâu sau, anh đã hiểu, tiếu ý ôn nhu nhộn nhạo đáy mắt.
Anh theo vào bếp, hai tay đút trong túi dựa trên cửa hỏi Tiêu Xuân Thu đứng trước tủ lạnh lục lọi.
"Ở chung với tôi, cậu nguyện ý không?"
"Không." Tiêu Xuân Thu trả lời rất kiên quyết.
Thượng Quan Hiên bị đả kích, "Vì sao?"
"Tôi thích tiến hành theo chất lượng, không thích một bước lên trời."
Thượng Quan Hiên ngẩn ra, nở nụ cười.
"Tôi nói, cậu có phải hiểu sai?"
Tiêu Xuân Thu mặt đỏ tai nóng, xoay người đưa lưng về phía Thượng Quan Hiên, "Tôi không hiểu sai, là cậu tư tưởng không đứng đắn."
"Vậy cậu nói, tôi tư tưởng ở đâu không đứng đắn?"
"Hừ! Cậu tự biết!"
Thượng Quan Hiên đi qua từ phía sau ôm lấy Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu giãy dụa, "Làm gì?"
Thượng Quan Hiên dán mặt vào lưng Tiêu Xuân Thu, "Tôi chỉ muốn ôm cậu một cái."
Tiêu Xuân Thu ngừng né tránh.
Một lát sau.
"Uy, cậu ôm đủ chưa? Tôi rất nhột."
Thượng Quan Hiên lại không buông tay, gọi một tiếng: "Xuân Thu."
Chất giọng trầm thấp khiến tai Tiêu Xuân Thu đều đỏ, anh cả tiếng nói: "Buông ra, nóng muốn chết."
"Xuân Thu, tôi hình như chưa từng hôn cậu." Thượng Quan Hiên đột nhiên nói.
Tiêu Xuân Thu thoáng nhảy dựng, lắp bắp nói: "Hôn, hôn? Đã nói cậu tư tưởng không, không đứng đắn! Xem, bị tôi nói trúng?"
Thượng Quan Hiên chuyên chú nhìn Tiêu Xuân Thu, khiến trái tim Tiêu Xuân Thu trật nhịp.
"Không cần sợ, chỉ là hôn." Thượng Quan Hiên ôn nhu nói.
"Vậy cậu vì sao không cho tôi hôn?" Tiêu Xuân Thu đỏ mặt tía tai.
"Cũng được!" Thượng Quan Hiên hào phóng nói.
Tiêu Xuân Thu giật mình, anh không nghĩ tới Thượng Quan Hiên đáp ứng sảng khoái như vậy.
Thừa dịp Tiêu Xuân Thu đờ ra, Thượng Quan Hiên ghé qua hôn môi Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu hai mắt trợn tròn, "Tôi, tôi phải về nhà!"
Thượng Quan Hiên một tay ôm eo Tiêu Xuân Thu, khoá anh vào lòng.
"Chỉ là hôn."
"Hừ!" Tiêu Xuân Thu hừ nặng.
"Cậu có thể hôn lại?"
"Không thèm."
Thượng Quan Hiên cười khẽ, buông Tiêu Xuân Thu ra.
"Cậu ra ngoài chờ chút, tôi nấu cơm."
"Cậu biết nấu cơm?" Tiêu Xuân Thu tràn đầy hoài nghi.
"Biết, không khó ăn." Thượng Quan Hiên dùng lời bảo chứng.
...
Tiêu Xuân Thu đi qua đi lại ở phòng khách, một chốc vươn tay sờ môi, một chốc vươn đầu nhìn về phía nhà bếp, miên man nghĩ.
Thượng Quan Hiên quả thật bị quỷ triền thân, cảm giác không giống, ngày mai để Huyền Huyễn nhìn, bây giờ không nên kích thích con quỷ kia, miễn cho nó thương tổn Thượng Quan Hiên...
Nếu khiến Thượng Quan Hiên biết suy nghĩ của Tiêu Xuân Thu, phỏng chừng sẽ giận ói máu, khó được tốt với cậu ta, lại bị hoài nghi mình bị quỷ triền thân.
Chủ ý vừa định, Tiêu Xuân Thu an tĩnh, đông nhìn tây nhìn phòng khách.
Nhìn không ra muộn tao như Thượng Quan Hiên, thẩm mỹ quan không kém!
Di? Đây là gì?
Đột nhiên, Tiêu Xuân Thu phát hiện một bức tranh, mở ra xem, kinh ngạc phát hiện người trong tranh rất giống mình, thế nhưng tóc dài.
Nhìn một hồi, Tiêu Xuân Thu hai mắt phun lửa, ghê tởm Thượng Quan Hiên, thì ra không phải quỷ triền thân mà là xem anh thành nữ! Buồn cười!
Tiêu Xuân Thu cầm bức tranh, đằng đằng sát khí giết vào bếp.
"Thượng Quan Hiên, đây là gì!"
Thượng Quan Hiên đang cắt hành quay đầu không hiểu ra sao nhìn Tiêu Xuân Thu lửa giận tận trời.
"Nói! Ai đây?"
Tiêu Xuân Thu run rẩy chỉ bức tranh chất vấn.
Thượng Quan Hiên lẳng lặng nhìn, "Cậu."
"Cậu lừa ai? Đây rõ ràng là một cô gái!"
"Cô gái?" Thượng Quan Hiên ngạc nhiên.
Một lát, Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ cười, "Cậu không nên chỉ nhìn đầu đã phán đuôi được không? Mở cả bức tranh ra, thấy rõ rồi hãy nói."
Tiêu Xuân Thu lập tức mở ra, tỉ mỉ nhìn rõ.
Người trong tranh tóc dài lay động, trên người mặc là phục sức nam tử, thân hình thon dài, nhìn rõ là một người đàn ông.
Tiêu Xuân Thu giật mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, tuy không xem anh thành nữ, thế nhưng xem anh thành người khác.
Tâm tư này của Tiêu Xuân Thu đều đặt trên mặt, Thượng Quan Hiên tự nhiên biết anh nghĩ gì.
"Người này là cậu, không phải người khác."
Giọng Thượng Quan Hiên bao hàm bất đắc dĩ, mơ hồ dẫn theo đau xót.
"Tôi?" Tiêu Xuân Thu chỉ mũi mình, vẻ mặt không tin.
Thấy Tiêu Xuân Thu không tin, Thượng Quan Hiên nói: "Vậy cậu nói, cậu và người trong tranh có gì không giống, ngoại trừ quần áo, tóc."
Nói thật, ngoại trừ quần áo và tóc, Tiêu Xuân Thu đều nghĩ người trong tranh là mình, bất quá người trong tranh mặc là cổ đại phục sức, anh mặc là hiện đại phục sức, một người là cổ đại, một người là hiện đại.
"Chính cậu cũng không nói được có gì khác."
"Có khác!"
"Đâu khác?"
"Người này ôn nhu nhã nhặn hơn tôi."
Thượng Quan Hiên thu hồi quyển tranh, "Khi cậu không nói, im lặng ngồi cũng rất ôn nhu nhã nhặn."
Tiêu Xuân Thu khó chịu, "Cậu nói lời này là ý gì? Nói tôi thô lỗ?"
"Nhìn cậu bây giờ, cứ như bò húc, cậu luôn nói Huyền Diệu Khả là Bạo Long Nữ, tôi thấy cậu còn táo bạo hơn cô ấy."
Tiêu Xuân Thu nghẹn lời.
Thượng Quan Hiên ra khỏi bếp, để bức tranh lại chỗ cũ.
Tiêu Xuân Thu theo sau truy hỏi: "Tranh này là cậu vẽ? Cậu nói đây là tôi, vậy tôi vì sao mặc thành vậy?"
"Vì tôi nghĩ cậu mặc vậy, người có vẻ bình thản."
"Cậu làm chi vẽ tôi?" Hậu tri hậu giác Tiêu Xuân Thu nghĩ tới vấn đề này, không khỏi thẹn thùng.
"Cậu coi như tôi thầm mến cậu."
Tiêu Xuân Thu trố mắt.
"Cậu, cậu thầm mến, thầm mến tôi?"
Tiêu Xuân Thu nghĩ mình hôm nay kinh hãi nhiều lắm, cả số lần nói lắp cũng nhiều.
"Cậu nói giỡn sao?"
Tiêu Xuân Thu cực độ hoài nghi, đánh chết anh cũng không tin người như Thượng Quan Hiên sẽ thầm mến anh? Nói anh thầm mến Thượng Quan Hiên còn hợp lý hơn nhiều.
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu, xoay người về bếp tiếp tục nấu cơm.
Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn là theo Thượng Quan Hiên về bếp.
"Thượng Quan Hiên, cậu nói rõ đi? Thấy tôi lo lắng không yên vậy vui lắm sao?"
Thượng Quan Hiên xoay người, Tiêu Xuân Thu suýt nữa đụng phải.
"Cậu vì sao phải lo lắng không yên? Tôi thích cậu, cậu sợ sao?"
Thượng Quan Hiên đôi mắt rất sáng, sâu trong đó có thứ tình cảm Tiêu Xuân Thu khó hiểu.
"Tôi không phải sợ."
"Vậy là được."
"Cậu thế nào khó hiểu vậy?" Tiêu Xuân Thu căm tức.
Thượng Quan Hiên nhìn Tiêu Xuân Thu, "Tôi khó hiểu gì."
"Cậu một hồi muốn tôi ở chung, một hồi hôn tôi, một hồi vẽ tranh tôi, nói thầm mến tôi, thế nhưng tôi nghĩ cậu vẽ không phải tôi, tôi không biết cậu có phải nói giỡn với tôi, chọc tôi vui không, tôi nghĩ mình như bị treo trên vách núi lúc ẩn lúc hiện, tôi, lòng tôi sợ, rất sợ! Cậu có thể không cần hàm hồ, nghiêm túc mà trả lời tôi được không?"
Thượng Quan Hiên nhìn đôi mắt đen nhánh của Tiêu Xuân Thu, sâu trong đó tựa hồ có thuỷ quang mông lung.
Thượng Quan Hiên ôm Tiêu Xuân Thu vào lòng, phảng phất sợ anh biến mất.
"Tôi đối cậu đều là thật, cậu không cần sợ, cũng không cần nghi hoặc, có thể chậm rãi bước tới, chậm rãi tiếp nhận, tôi không vội, tôi chờ lâu như vậy, chẳng lẽ còn sợ chờ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...