Ở xung quanh gian nhà còn chạm khắc từng pháp trận phong tỏa che giấu khí tức, khiến cho người khác trừ khi tới căn nhà này đủ gần, bằng không căn bản khó có thể bị phát hiện ra.
Thạch Mục đang định lại tiến lại gần thêm một chút, tìm hiểu tình hình trong gian nhà. Hắn chợt nghe được trong gian nhà gỗ đột nhiên vang lên một giọng nói lớn:
- Vẫn giống như trước kia. Chỉ là đi mua sắm chút linh tài và đồ vật bình thường thôi sao?
Ngay sau đó, một đại hán Cổ Man Tộc da màu cổ đồng, thân cao mười trượng, liền từ trong gian nhà gỗ đi ra.
Khí tức trên người hắn vô cùng cường thịnh. Rốt cuộc chính là một cường giả Thánh Giai trung kỳ.
Mấy người mặc trường bào đi sát theo sau hắn, cũng bước ra. Hai nam tử trung niên mặc áo bào tím cũng ở trong đó.
Một người trong đó nhìn về phía đại hán Cổ Man Tộc này, cung kính bái một cái, mở miệng nói:
- Khởi bẩm đại nhân, số lượng và loại thức ăn bọn họ mua đều giống hệt với trước đây, không có gì đặc biệt. Thuộc hạ cho rằng, chỉ là ra ngoài mua đồ ăn hằng ngày.
- Ừ, miêu tả cơ bản giống với bên trong truyền tới. Chỉ có điều tuy nói như vậy, các ngươi cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác. Phải tiếp tục chú ý cẩn thận. Một khi có bất kỳ hành vi nào khác thường xảy ra, đều phải lập tức bẩm báo lại với ta.
Tên đại hán Cổ Man Tộc kia phân phó nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Mọi người cùng đáp.
- Mãn Đô đại nhân, xin thứ lỗi cho thuộc hạ cả gan hỏi một câu. Không biết phía trên dự định tới lúc nào sẽ động thủ theo kế hoạch vậy?
Một mỹ phụ mặc trang phục bó sát người, thân hình tuyệt đẹp dán sát về phía Mãn Đô, mở miệng hỏi.
Sau khi Mãn Đô nghe xong, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lẽo. Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng, nổi giận nói:
- Đây là chuyện nàng nên hỏi sao?
Mỹ phụ tuyệt đẹp kia nghe xong, sắc mặt nhất thời cứng đờ, lập tức quỳ xuống, không ngừng nói:
- Thuộc hạ biết sai rồi.
- Mãn Đô đại nhân, nàng cũng nóng lòng muốn lập công cho bộ tộc thôi. Vẫn mong đại nhân thứ lỗi.
Một thanh niên gương mặt thâm trầm, mặc áo lam chắp tay hướng về phía hắn, thỉnh cầu nói.
Mãn Đô dường như có chút coi trọng người này. Nghe xong lời của người này, sắc mặt hắn quả nhiên hòa hoãn đi vài phần.
- Ta cũng biết, linh lực trên Linh Lam Tinh này loãng, các ngươi ở chỗ này đã hơn mười năm, đã sớm có chút chán ghét. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc không phải bền chắc như thép, công phá bọn họ cũng không khó. Sở dĩ lưu bọn họ đến bây giờ, là ý của phía trên. Chỉ có điều theo ta được biết, sắp tới phía trên đã ở từng bước tiến hành theo kế hoạch. Đến lúc đó, trong tộc tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Mãn Đô chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói như vậy.
Mọi người nghe xong, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau khi nghe xong những lời nói chuyện này, mặc dù Thạch Mục không có nghe được bao nhiêu tin tức hữu dụng, nhưng cũng hiểu được, Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc này không ngờ đã sớm rơi vào sự theo dõi của Thiên Đình. Sở dĩ Cổ Man Tộc án binh bất động, chính là do phía bên Thiên Đình đối với Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, còn có mưu đồ bí mật nào đó, không thể cho ai biết.
Điều này đối với Thạch Mục mà nói, tuyệt đối không tính là chuyện tốt. Vừa nghĩ, trong mắt Thạch Mục không khỏi hiện lên một tia tàn khốc.
- Thải Nhi, ngươi đi trước tìm một chỗ chờ ta. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Thạch Mục nói với Thải Nhi.
- Được rồi. Thạch Đầu, ngươi cẩn thận một chút. Nếu chẳng may đánh không lại, cứ việc gọi ta.
Thải Nhi liếc mắt nhìn Thạch Mục, mở miệng nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, chợt sửng sốt, nghi ngờ hỏi:
- Gọi ngươi làm cái gì?
- Ngươi nói với ta một tiếng, ta sẽ sớm chạy trốn.
Thải Nhi nghiêm túc nói.
Thạch Mục vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn trợn trừng mắt với nó một cái.
Thải Nhi giang cánh bay lên cao. Nhưng khi nó vừa mới bay lên tới giữa khoảng không, nó liền đột nhiên mở miệng kêu lên:
- Thạch Đầu cẩn thận.
Thạch Mục bỗng nhiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy một nắm đấm to, mọc đầy lông, đã đập xuống đầu mình.
Hắn cũng không kịp suy nghĩ xem người này làm như thế nào có thể lặng lẽ không một tiếng động tới gần hắn. Hắn chỉ đành vội vàng xoay người, lại đánh ra một quyền về phía trước.
Chỉ thấy trên quyền phải của hắn lóe lên ánh sáng màu vàng, đập trúng vào quyền lớn kia.
Ầm ầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một lực lượng cực lớn kéo tới, cả người liền ngã, bay ngược ra ngoài.
Người dùng quyền tấn công hắn, thân cao một trượng, trên người mọc đầy lông màu thanh. Không ngờ chính là một Di Thiên Cự Viên.
Mà Thanh Viên này hiển nhiên cũng không chịu nổi một đòn vừa rồi. Thân thể cao một trượng lui về phía sau mấy bước, mới dừng lại được. Hai mắt to giống như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, trong mắt đầy vẻ ngoan độc.
Sau khi Thạch Mục đứng vững, vội vàng khoát tay áo, mở miệng nói:
- Các hạ không nên hiểu lầm. Ta không phải kẻ địch của các ngươi. Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc các ngươi đã bị người của Thiên Đình theo dõi.
- Theo dõi?
Sau khi Thanh Viên kia nghe xong, liền nhếch miệng lên một chút, lộ ra bốn cái răng nanh dữ tợn. Trong miệng nó rít gào một tiếng. Hai cánh tay tráng kiện giơ lên thật cao, đập mạnh xuống phía dưới mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...