Mục Hóa liền gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, toàn thân tản ra những luồng sáng màu vàng nhạt.
Thạch Mục nhắm mắt lại, lật lại kí ức của Mục Thanh.
Nửa canh giờ sau Mục Hóa mở mắt ra, vết thương trên người tuy chưa hoàn toàn khỏi, nhưng cũng khôi phục được không ít.
- Tiến bối, khiến ngài đợi lâu rồi, ta đã đỡ hơn nhiều rồi.
Cô nói.
Thạch Mục mở mắt ra, định nói cái gì đó, chính vào lúc đó, mấy vệt ảnh màu xanh bay qua, lao vào chỗ hắn.
- Bằng bằng!
Những tiếng chim kêu từ xa truyền đến, với ý rất phẫn nộ.
- Chết rồi, là đám Bích Mục Yêu Nhái!
Sắc mặt Mục Hóa đột nhiên tái nhợt.
Trong chớp mắt, những vết ảnh màu xanh kia đã lao đến nơi, là Nhái Yêu Thú khổng lồ với những chiếc đầu màu xanh mực, trông giống y với cái thi thể đang nằm dưới đất, những khí tức tỏa ra cũng là ở tầng Thiên vị rồi.
Mấy con Nhái Yêu Thú khổng lồ với những chiếc đầu màu xanh mực nhìn thấy thi thể của đồng loại dưới đất, bất ngờ tức giận, miệng mở to ra, từ trong miếng phun ra những chùm sáng màu xanh mực, đánh vào hướng hai người Thạch Mục.
- Súc sinh! Muốn chết!
Thạch Mục lạnh lùng hét lên một tiếng, giơ cánh tay lên, một luồng sánh sáng to lớn màu xanh xuất hiện, tập trung thành một lớp ánh sáng màu xanh lam che trước thân hai người, âm thanh nước chảy róc rách từ lớp ánh sáng màu xanh lam đó truyến ra.
Chùm sáng màu xanh mực hung dữ lao vào trong màn ánh sáng màu xanh đó, giống như bùn đổ vào biển, một lúc đã không thấy đâu nữa.
Mấy con Bích Mục Yêu Nhái chợt đờ ra.
Thạch Mục giơ tay lên chuyển động, trong lớp ánh sáng màu xanh phát ra những tiếng động ầm ầm, vô số những cái giáo màu xanh lao ra, giống như mưa lao vào đánh mấy con Mấy con Bích Mục Yêu Nhái kia.
- Xì xì!
Mấy con Bích Mục Yêu Nhái kia bị những cái trường mâu màu xanh lam kia đâm xuyên thân thể, đâm vào mấy nhát, chúng bất động rồi.
Mục Hóa há miệng, ngơ ngác nhìn Thạch Mục.
Đó chính là Thiên vị Giới Cảnh Bích Mục Yêu Nhái, nhưng đứng trước Thạch Mục, ngay cả lực chống đỡ cũng không có, giống như một quả trứng gà dễ dàng bị đập vỡ ra.
Mục Hóa nhìn thi thể của Mấy con Bích Mục Yêu Nhái dưới đất, ánh mắt chợt lóe lên tia khát vọng.
- Mấy con Bích Mục Yêu Nhái đối với ta vô dụng, tặng ngươi đấy.
Thạch Mục lãnh đạm nói.
- Đa tạ tiến bối.
Mục Hóa hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng thì rát vui mừng, hướng về Thạch Mục cung kính hành lễ, rồi bay đến chỗ mấy con Bích Mục Yêu Nhái kia, lấy yêu đơn.
- Đi thôi.
Thạch Mục khua tay một cái, một luồng ánh sáng màu xanh bay ra, đẩy hai người bay về phia xa.
Theo hướng Mục Hóa chỉ, hai người nhanh chóng lao về phía trước.
- Không biết tiền bối tên là gì?
Mục Hóa mỉm cười hỏi.
- Ờ, Mặc Thạch.
Thạch Mục dùng một cái tên giả trả lời, tuy ở Thiên Hà Tinh Vực, nhưng tất cả phải cẩn thận là trên hết.
- Thì ra là Mặc tiền bối.
Mục Hóa nói, trong lòng thầm đoán ra sức mạnh của Thạch Mục.
Chỉ một cái khua tay mà giết chết cả Mục Thanh và Mấy con Bích Mục Yêu Nhái kia, đó không phải là điều mà Thiên vị nào cũng có thể làm được, lẽ nào trước mắt là một Thánh Giới Đại Năng?
Vừa kịp nghĩ đến đây, trong lòng Mục Hóa chợt vui lên.
Cô liếc nhìn trộm Thạch Mục một cái, lông mày rậm, mắt to, ngũ quan ngay ngắn, còn trẻ hơn mình, người lợi hại nhất trẻ nhất trong tộc cũng không thể so sánh với hắn.
Chỉ đáng tiếc là, người này là Nhân Tộc.
- Đang nghĩ gì Thể?
Mục Hóa hơi nóng mặt, liền lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.
- Thạch Đầu, nừ tử này hình như thích ngươi rồi.
Tiếng nói của Thải Nhi vang lên trong lòng Thạch Mục, ngữ khí mang vẻ trêu chọc.
- Im miệng lại
Thạch Mục ngước lên nhìn Thải Nhi một cái, cũng không để ý đến Mục Hóa, khua tay tăng tốc về phía trước.
Không lâu sau đó, trước mặt hai người xuất hiện một thành trì không nhỏ.
Quy mô thành trì không nhỏ,có vẻ phồn hoa, người trong thành đại bộ phận là Kim Tuyệt, còn có số ít Tộc Nhân và các tộc khác.
- Tiền bối, đây chính là Kim Vân Thành, là thành trì nằm trong sự kiểm soát của Kim Tuyệt tộc ta.
Mục Hóa nói.
Thạch Mục gật đầu, hai người trực tiếp bay vào trong thành, thủ vệ của thành không quen biết Thạch Mục nhưng lại rất cung kính với Mục Hóa, tất nhiên không dám cản đường.
Một lúc sau, hai người rơi xuống ở ngoài một lâu phủ để lớn, bên trong là những truyền ra những âm thanh có chút ồn ào.
- Tiền bối, đây chính là nơi tổng đàn của Kim Tuyệt Tộc ta, mời.
Mục Hóa đi đến cửa, làm một đông tác mời, mời Thạch Mục vào.
Đi vào trong phủ đệ, chính diện là một võ trường to lớn, bên trong lúc này đang có mấy người đánh nhau kịch liệt, những âm thanh ồn ào lúc nãy lại vang lên.
Nhãn thần Thạch Mục hơi sáng lên, thói quen của người Kim Tuyệt Tộc là dùng tay không chiến đấu, ngay cả vũ khí cũng dường như rất ít dùng, đừng nói gì đến linh khí pháp bảo gì.
Mấy người trong võ trường đấm tay đấm chân, phía ngoài rộ lên từng trận từng reo hò, huýt sáo, kĩ thuật võ công thật sự rất cao minh.
Nhìn thấy Thạch Mục và Mục Hóa đi tới, những người trong võ trường đang ồn ào, chợt dừng lại.
Có một người trong đó bước lên phía trước, cười rồi chào Mục Hóa:
- Mục Hóa, ngài lần trước nhận nhiệm vụ đi Bích Mục Yêu Nhái, lần này đi ra ngoài cũng một thời gian rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
- Bổn tiểu thư xuất mã, tất nhiến là hoàn thành rồi!
Mục Hóa ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo nói.
Vừa nói, cô vừa giơ yêu đơn trong tay ra, chiếu rọi trước mặt những người đồng tộc.
Chúng nhân thấy Thể, ốn ào hét lên kinh ngạc, nhìn Mục Hóa với ánh mắt đầy sự cung kính.
- Đây thật sự là yêu đơn của Bích Mục Yêu Nhái, Mục Hóa tỉ tỉ, tỉ lợi hại quá!
Một thiếu nữ chừng mười mấy tuối nhảy qua, ôm lấy người của Mục Hóa.
- A đồ khùng, đừng nghịch nữa!
Mục Hóa liếc nhìn Thạch Mục một cái, sắc mặt hơi đỏ lên, liền đẩy thiếu nữ đó ra.
Cử chỉ nhãn thần của Mục Hóa khiến cho những người trong võ trường tập trung chú ý vào người đang đứng bên cạnh cô, Thạch Mục.
- Mục Hóa, vị này là?
Một thanh niên cao to từ lúc này đến giờ không nói gì bây giờ chợt nhìn Thạch Mục, trầm giọng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...