Cái tên gọi Chấn Tông Công Pháp tuyên đạo đó cũng chỉ là ngũ hoa bát môn, nào là Âm Dương Tụ Đỉnh Công, Bát Hoang Luân Chuyển Công, Ngũ hành Quyết, nhưng bản chất của nó, thực sự chỉ là những tàn thiên tách ra của Cửu Truyền Huyền Công, khiến những người vốn có một chút mạch máu Thiên Cầm này có thể tu luyện.
Cảnh tượng này khiến Thạch Mục cảm tháy những người này giống như những gia súc được nuôi dưỡng, một khi chuẩn bị đến thời cơ, liền đưa vào lò giết mổ.
Hắn không nhịn được xuất thủ, mở lời khuyên can, nhưng kết quả lại giống như cảnh ngộ gặp phải trong Yêu Đàm Tinh Lục Đạo Tông không hề có người tin lời nói của hắn.
Hắn không khỏi cảm khái, những người này vừa đáng thương, vừa đáng hận
Sau đó sau một lần lúc muốn thông qua Truyền Tống Trận của Tinh Tế để truyền tin tức, hắn bất cẩn bị một người Thánh Giới Tọa Trấn phát hiện, bị môn phái này bị hàng loạt truy binh truy đuổi.
Lần này, giống như cách đây một năm trước, cuối cùng vẫn bị đuổi tới, rồi nổ ra vô số trận đại chiến.
Kết quả trong cuộc đại chiến cuối cùng, Thạch Mục ở trên chiếc chiến hạm Ngân Nguyệt phản công đánh lại hơn mười người phe Thánhh Giới, tuy nhiên hắn đã giết được đại đa số đối thủ, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ, trong lúc bất đắc dĩ, hắn mới nhảy xuống Lục Thông Tinh trị thương.
Nhưng mà liên tiếp đấu mấy đại trận, cũng khiến hắn cảm ngộ ra rất nhiều điều, sau khi phục hồi được vết thương của mình, để tránh tình Thể nguy hiểm, hắn liền quyết định bế quan ở đây bắt đầu tu luyện.
Lúc này, trên thân của hắn tỏa ra từng lớp từng lớp ánh sáng màu vàng nhạt, khiến sơn động ban đầu vốn hơi ảm đạm, được chiếu sáng lên bội phần.
Nhìn qua luồng sáng màu vàng đang chiếu tảng đá trong sơn động, có thể rõ ràng nhìn thấy được vô số những tia sáng chiếu đầy trên táng đá, từng vết từng vết, hoặc đậm, hoặc nhạt.
Những vết đó ngang dọc đan chéo vào nhau, có mới, có cũ, tầng tầng chi chít, nhìn giống như đao phủ, qua năm này tháng khác lốp bốp xuất hiện,.
Đúng vào lúc đó, Thạch Mục đột nhiên mở mắt ra, trong đồng tử lóe lên một tia sáng màu vàng, pháp quyết trên tay thay đổi một cái, hay tay hướng về hai bên thân thể mở rộng ra.
Chỉ nhìn thấy lớp ánh sáng màu vàng trên thân người hắn đột nhiên tản ra tứ phía, trong sơn động lập tức lóe sáng lên vô số tia luồng sáng hình dạng như trăng non, bay ra bốn phương tám hướng.
- Leng keng, leng keng!
Những âm thanh trong động vang lên không dứt, khiên bốn vách sơn động dày đặc những vết tích, giờ lại tiếp tục được bao phủ lên một lớp dấu vết mới.
Sắc mặt Thạch Mục hiện lên vẻ hài lòng, thong thả đứng dậy, hướng về cửa động đi ra ngoài.
Táng đá lớn màu nâu kia vẫn che lấp trước cửa động.
Thạch Mục cũng không để ý, chỉ tiện tay vẫy một cái, một luồng sáng màu vàng từ trong bàn tay chiếu ra, khiến tảng đá kia bị tách làm hai, đường cắt giữa hai mảnh, nhẵn bóng như cảnh.
Hắn đi ra khỏi sơn động, đưa tay chỉnh lại y phục, phủi những vết bụi trên người xuống, ánh mắt nhìn về phía xa, thì nhìn thấy bóng dáng Thái Sắc đang bay nhanh tới về phía hắn.
- Thạch Đầu!
Thể Nhi chưa bay đến nơi, đã to giọng kêu lên rồi.
Vừa bay đến đậu trên chân mày của Thạch Mục, nó đã kêu lên:
- Thạch Đầu, huynh cuối cùng đã xuất quan rồi, ở đây thật sự rất nhàm chán! Tiếp tục ở đây thêm nữa, chắc ta điên lên mất thôi.
Thạch Mục cười ha ha, mở lời nói:
- Ta mới bế quan mới hơn một năm, ngươi có đến nỗi như vậy không?
Mới hơn một năm sao? Ta sao lại cảm thấy rất lâu vậy nhỉ? Trước đây, ớ Thanh Lan Thánh Địa, có Tề Bàng Tử các ngươi ở bên, ta lại không cảm thấy vô vị, nhưng lần này ở cái nơi nhạt nhẽo này, đúng là dày vò chết ta rồi.
Thể Nhi không ngừng than vãn.
Lời nói vẫn chưa dứt, thì chỗ cái bụng tròn xoe của nó bỗng vang lên một âm thanh “bụp bụp ”.
- Thạch Đầu, ngươi còn Linh Thạch không, ta đói sắp chết rồi này.
Thể Nhi lẩm bẩm nói.
- Trước khi ta bế quan, không phải để cho ngươi nhiều Linh Thạch rồi sao, mới một năm mà đã ăn hết sạch rồi?
Thạch Mục hơi ngạc nhiên, hỏi.
- Ngươi quá xem nhẹ ta rồi, ba tháng trước ta đã ăn hết rồi.
Thể Nhi vỗ cánh một cái, có vẻ bất mãn nói.
Thạch Mục nhẹ cúi đấu xuống, mở tay ra, lấy một số viên Cực Phẩm Thạch Linh đưa cho Thể Nhi, trong miệng nói:
Cái tên ngốc ngươi, cũng không biết tiết kiệm một chút, thật không biết ba tháng này người làm sao mà trải qua được?
Thể Nhi hót lên một tiếng, trong miệng vừa ngậm Linh Thạch, vừa lẩm bẩm trả lời không ra ràng:
- Ta... đã... rất... tiết kiệm rồi...
Thạch Mục không nhịn được, đột nhiên phá lên cười, nhưng mà đi đường lần này, may mà có Linh Sủng đi cùng, mới tránh được nguy hiểm.
Còn về yl, luôn tồn tại liên hệ với thần hồn của bản thân hắn, nhưng không biết vì sao, mối liên hệ này lúc có lúc không,có vẻ rất kì quặc, suy nghĩ nội tâm của bản thân hắn đối với nử tử này cũng là phản ừng vô thức.
Như vậy, sau khi hắn ở trải qua trận chiến đấu, liền dứt khoát không suy nghĩ về vấn đề đó nữa.
Nhưng nói đi nói lại, hắn vẫn có chút lo lắng cho người nữ tử đó, không biết ở trong Cảnh Giới Tử Linh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, chỉ là bây giờ dưới tình Thể thân mình cũng lo chưa xong, cũng không có cách nào tìm hiểu sâu hơn.
Sau khi ngậm được một lúc, Thể Nhi đã nuốt hết toàn bộ Thạch Linh, lúc này nó mới thỏa mãn vỗ vỗ vào bụng, tiếp tục nói:
- Thạch Đầu, chắc ngươi không biết, ba tháng nay ta khổ chết ta rồi. Linh lực trên tinh cầu rất yếu, một chút linh vẫn cũng không có thì không nói, ngay đến Linh Thạch Hạ Phẩm cũng trở nên rất hiếm.
Thạch Mục nghe xong, lướt mắt nhìn dãy núi trơ trụi và nhưng hang động thưa thớt ở xung quanh, nói:
- Tập trung nhân lực, mà làm trái ý trời, hành động ác độc như vậy, e rằng không thoát khỏi liên quan đến Li Trần Tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...