Huyền Giới Chi Môn

Tử Bào Lão Giả cười nhẹ một cái, nói:

- Bản Tôn đến Lục Đạo Tông nghe nói trong tông phái bọn họ có một môn kì công, Lục Đạo Huyền Công, trong lòng hiếu kì hỏi thăm mấy câu. Hoàng Minh Thánh Chủ khảng khái đưa Lục Đạo Huyền Công ra, giao cho Bản Tôn mở ra một lượt, quả nhiên công pháp tinh diệu vô cùng, không hổ là bảo điển chấn giáo kỉ môn của Li Trần Tông ta. Lú Bản Tôn lĩnh hội, trong lòng rất tâm đắc, sau đó nhận được sự cho phép của Hoàng Minh Thánh Chủ, hôm nay thuyết pháp cùng mọi người.

Nghe nói những lời này, dưới đài lập tức im lặng như tờ, khuôn mặt tất cả mọi người lộ ra vẻ hưng phấn, không ngờ có thể thật sự nghe được Lục Đạo Huyền Công, đúng là ngoài dự liệu của mọi người.

- Ldh luôn là một cuốn mật điển công pháp vô danh của Lục Đạo Tông ta, sau này ta và các vị trưởng lão trong tông phái thương lượng, rồi lấy Lục Đạo Huyền Công làm mệnh danh cho nó. Thần công thiên phú, Lục Đạo Tông ta không dám tự nói mình có, muồn cùng tất cả những chí sĩ tài ba chia sẻ.

Người bên cạnh Tử Bào Lão Giả, Lục Đạo Tông Thánh Chủ nói to.

Những lời nói đó vừa dứt, ở dưới nổ một trận bàn tán ồn ào, xôn xao

Không ngờ Lục Đạo Tông lại có thể đem Lục Đạo Huyền Công ra chia sẻ với mọi người?

- Đương nhiên, không phải ai cũng học được bộ môn thần công này, đợi sau này trong quá trình bắt đầu thuyết pháp, Minh Hư Tôn Giả sẽ chọn ra những người có huyết mạch tốt, những người có cảm ngộ đối với bộ môn thần công này, như vậy mới truyền giáo.

Lục đạo Thánh Chủ nói.

Tuy nhiên thêm một điều kiện, nhưng sự phấn chấn của chúng nhân ở dưới đài vẫn không hề thuyên giảm.


Nhưng phàm là người tu luyện, không được tự cho mình là thiên tài độc nhất vô nhị.

- Đa tạ Tông Chủ, Minh Hư Tôn Giả!

Chúng nhân ở dưới đài đồng thanh nói, không ít người thần sắc đã có vẻ nóng lòng không chờ được.

Tử Bào Lão Giả ho một tiếng, rồi bắt đầu thuyết pháp.

- Thời trước Lục Đạo bắt nguồn từ Luân Hồi...

- Ồ, không ngờ quý Tông lại khảng khái như vậy đem cả Lục Đạo Huyền Công gì đó ra chia sẻ cũng mọi người như Thể này ư?

Đúng lúc đó, một âm thanh không mấy thiện cảm vang lên, cắt ngang lời giảng thuyết.

Trong không trung xuất hiện một nhân ảnh, một người thanh niên mặc chiếc áo bào màu đen xuất hiện, một con hắc điểu đậu trên vai, chính là Thạch Mục.

Sự xuất hiện của người thanh niên mặc chiếc áo bào màu đen kia khiến cả quảng trường chợt im lặng như tờ.

- Các hạ là ai? Đến từ phương nào?

Lục Đạo Tông sắc mặt chợt thay đổi, nhãn thần của Tử Bào Lão Giả kia cùng nhanh chóng biến đổi, thân thể bay lên phía trên trời, đứng cách Thạch Mục không xa.

- Ta đến đây, tất nhiên cũng là vì tham gia đại hội này của các người.

Trên mặt Thạch Mục nở ra nụ cười ung dung nói.

Lục Đạo Tôngc nhìn thấy thần sắc của Thạch Mục không hề có chút sợ hãi nào như vậy, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.

Lúc Thạch Mục vừa xuất hiện, hắn đã nhìn qua đối phương một lượt, kết quả không phát hiện ra điều gì bất thường, thậm chí ngay cả đối với tu vi thực tế của đối phương, hắn cũng nghĩ không ra.

- Các hạ nếu đã đến đay tham gia đại hội, thì tại sao không ngồi xuống phía dưới, nếu không có ác ý gì, Lục Đạo Tông ta nguyện ý kết giao bằng hữu với các hạ.


Hắn trầm mặc một chút rồi nói.

- Kết giao bằng hữu thì không nhất thiết, ta chỉ là rất hiếu kì, quý Tông tạo sao lại nguyện ý vô thường đưa Lục Đạo Huyền Công ra chia sẻ cùng mọi người vậy?

Thạch Mục nói.

Lục Đạo Tông nét mặt khó chịu, nhưng không nổi giận ngay, chỉ trầm giọng nói:

- Nguyên nhân này Hoàng mỗ đã vừa nói qua rồi, công pháp này là do bổn Tông vô ý đạt được, có thể nói là Thiên Thụ Chi Đạo, không giám giữ lại riêng mình, nên mới đem ra cùng hưởng với mọi người.

- Ha ha, lí do nay của ngươi, lừa gạt đứa trẻ ba tuối còn được, nếu như Lục Đạo Huyền Công gì đó thật sự là bảo điển thần công, các người thật sự sẽ cùng hưởng với mọi người?

Thạch Mục cười ha ha, có chút coi thường nói.

- Những lời này của các hạ là ý gì?

Lục Đạo Tông chớp mắt một cái, nói.

Thạch Mục cười lạnh lùng một tiếng, không thèm để ý đến Lục Đạo Tông, quay lưng bay về phía chúng nhân đang đứng ở quảng trường, lớn giọng nói:

- Chư vị, các vị thật sự đã bị người của Lục Đạo Tông và Li Trần Tông lừa gạt rồi, cái Lục Đạo Tông c gì đó không phải là bảo điển công pháp hữu ích gì cả, mà là một vật hại người.


Lời nói vừa dứt, chúng nhân liền xôn xao, lập tức tạo nên một trận ồn ào.

Không ít người xung quanh đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

- Nói hồ đồ! Người là người nào? Lại giám đến đây húy hoại danh tiếng bảo điển Chấn Tông của Bổn Tông! Người đâu, bắt người này lại cho ta!

Nét mặt Lục Đạo Tông c đột nhiên biến sắc, hét lớn.

Những nhân ảnh xung quanh quảng trường hiện ra, tám thân ảnh bay ra, lao vào Thạch Mục, tất nhiên đều là người của Thiên vị Tu vi.

Tám người đó hét lớn, mỗi người giơ một bàn tay lên, tám ngọn lửa màu trắng từ đó bay ra, kết thành một vòng ngọn lửa lớn, lao vào đầu Thạch Mục.

Thạch Mục lạnh lùng hét lên một tiếng, luồng sáng màu xanh trên tay, trên đầu một đám quang cầu màu xanh, đánh vào vòng lửa trắng lớn đó.

Quang cầu lam sắc vừa chạm vào vòng lửa, lập tức nổ ra, vô số tia sáng màu xanh uốn lượn linh hoạt chiếu loạn xạ vào bốn phương tám hướng, vô số tia sấm chớp ầm ầm nổ vang lên.

Thân thể tám Thiên vị chi nhân đó lập tức bị nổ bay lên không trung, huyết nhục toàn thân trở nên lờ mờ, nhưng mà Thạch Mục ra tay nương tình, không lấy mạng của bọn chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui