Thân Đồ Nam nghe xong, vẫn không hề có chút tức giận, đường đường tu luyện Thần Cảnh, trước mặt Triệu Tiễn, lại có cảm giác nhân nhượng, điều này thật sự khiến các tgtl trong điện nội vô cùng kinh ngạc.
- Chuyện này thật sự không thỏa đáng, nhưng trong tình thế cuộc tranh chiến hỗn loạn, có một số điều không kịp màng tới. Tất cả nghe lệnh, giờ lúc này trở đi, tất cả mọi người không ai được phép tàn sát Yêu Tộc, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không tha!
Thân Đồ Nam nghiêm giọng truyền lệnh xuống.
- Tuân lệnh!
Trong đại điện các thánh giơi đồng thanh đáp lại..
- Được rồi, các ngươi đều lui xuống hết đi.
Thân Đồ Nam khua tay nói.
Đợi tất cả mọi người lui ra ngoài điện xong, Triệu Tiễn ngước mắt lên nhìn Thân Đồ Nam, nói:
- Thế việc đó ngươi làm như thế nào rồi?
- Đều chuẩn bị xong rồi.
Thân Đồ Nam trả lời.
- Bao nhiêu?
Triệu Tiễn hỏi.
- Ít nhất có hai vạn đồ nhân.
Thân Đồ Nam hạ giọng một chút, nói.
- Không có ái phát hiện phải không?
Triệu Tiễn lại hỏi.
- Yên tâm.
Thân Đồ Nam cười bí hiếm một cái, nói.
- Như vậy thì tốt.
Triệu Tiễn nghe xong, nét mặt mới lộ ra vẻ hiền hòa một chút, gật đầu.
…
Di Dương Tinh Vực, nằm trong một tinh cầu vô danh trong rừng rậm, một bóng người từ đó bay ra, hiện ra một nam tử mặc chiếc áo xanh dài, chính là Thạch Mục.
Kể từ ngày chia tay với Liên Hoa Đồng Tử đên nay đã qua ba ngày, hắn lúc này thần khí đã đầy đủ, vết thương có vẻ đã khôi phục được hơn một nửa.
Chính vào lúc này, một âm thanh vỗ cánh trong không trung ở từ xa truyền tới, một con chim đủ màu sắc bay tới, rơi trên vai của Thạch Mục, đương nhiên đó là Thể Nhi.
- Thạch Đầu, nhìn dáng vẻ ngươi khôi phục rất tốt mà.
Thể Nhi ngước nhìn Thạch Mục một cái rồi nói.
- Gần như hoàn toàn khôi phục rồi, xung qunah không có động tĩnh gì khác thường chứ? Thạch Mục gật đầu một cái, công lực của Cửu Chân Huyền Công thật sự là Thánh Pháp trị thương, vết thương nặng như vậy, mà chỉ cần trong vòng ba ngày đã gần như hồi phục rồi.
- Tất cả đều gió yên sóng lặng.
Thể Nhi nói.
- Được, đi thôi.
Thạch Mục nói rồi đưa tay ruổi Long Vũ Phi Xa bay cao lên.
- Thạch Đầu, chúng ta dự tính đi tời Thiên Hà Tinh Vực kia à?
Thể Nhi thấy vậy, vỗ vỗ đôi cánh rồi hỏi.
Thạch Mục gật đầu, khua tay, Long Vũ Phi Xa phát ra một luồng ánh sáng lớn,rồi biến thành một tia sáng bay lên bầu trời.
- Thạch Đầu có biết cái gì mà Lao Thập Tử Bách Mộ Tinh ở đâu không?
Thể Nhi hỏi.
- Trước đây ta đã xem qua trong sách ở điển các Thanh Lan Thánh Địa, bmt nằm ở vị trí đặc biệt của Di Dương Tinh Vực, đó là nơi giao giởi của ba thánh địa lớn. Tam Đại Thánh Địa từng xem nó là của mình, nhưng dưới sự tranh dành kìm hảm lẫn nhau, ai cũng không có được nó, vùng tinh vực đó đã trở thành địa phận giao giới độc lập bên ngoài của Tam Đại Thánh Địa.
Thạch Mục nói.
- Thì ra Di Dương Tinh Vực này còn có một nơi như vậy, đúng là thú vị.
Thể Nhi gật đầu nói.
Tinh cầu dưới tầm mắt rất nhỏ, Long Vũ Phi Xa rất nhanh đã bay qua Tinh Cầu vô danh này.
Xung quanh thân mình là một vùng Hải Tinh đen thăm thẳm, tia sáng màu vàng trong ánh mắt Thạch Mục chuyển động, nhìn thấy được xung quanh, hắn tiện tay sau đẩy Long Vũ Phi Xa lên một chút, linh quang cua nó chợt mạnh lên, bay nhanh về phía trước.
Gần một tuần trăng sau, họ đáp tới trước một tinh cầu to lớn.
Thạch Mục dừng Long Vũ Phi Xa xuống.
- Thạch Đầu, sao lại dừng lại rồi?
Thể Nhi cảm thấy hơi kì lạ liền hỏi.
Thạch Mục không trả lời, cởi chiếc áo dài màu xanh ra, mặc vào một chiếc áo dài màu đen, đồng thời xoay nhẹ một vòng “ vù vù”, cả cơ thể dần dần biến hóa, biến thành một nam tử lông mày lưỡi mác, thân hình mảnh khảnh.
- Bây giờ chỉ e rằng Mục Thiên Tuyệt đã đi khắp nơi truy tìm đệ tử Thanh Lan Thánh Địa, vì cái tên Triệu Tiễn kia, hắn là một đối thủ đáng gườm, vạn sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Thạch Mục nói, đồng thời hít thở sau, thu hồi nguyên khí, giả trang thành một vị võ giả tầng thứ trên Thiên Đình.
- Cũng đúng, vậy Thạch Đầu đợi một chút, ta cũng phải biến đổi một chút, ồ như thế này nhé!
Thể Nhi gật đầu.
Thể Nhi từ trên người Thạch Mục bay lên, dang đôi cánh ra, lông vũ ngũ sắc trên thân lấp lánh một lúc rồi biến thành màu đen.
Thạch Mục thấy thế, không nhịn phì cười.
Thể Nhi lúc đó ngoài đôi mắt nhìn có vẻ linh hoạt, thì toàn thân là một màu đen thui thui, trông rất buồn cười.
- Thạch Đầu xem này, ta trang điềm như thế này cũng được chứ bộ.?
Thể Nhi bay xuống chân mày của Thạch Mục, thu lại đôi cánh, rồi nói.
- Ngoài cái bộ dạng như con quạ đen thì cái khác rất được.
Thạch Mục giơ tay xoa xoa Thể Nhi, gật gật đầu.
- Cái gì mà con quạ đen, ta đường đường là Can Anh Vũ Nhất Tộc mà!
Thể Nhi sang sảng nói.
Thạch Mục vươn vai, cười không nói, không nói tiếp túc nói lí với Thể Nhi nữa, giơ tay lên, ruổi Long Vũ Phi Xa bay về phía trước, rất nhanh bọn họ đã đáp tới bề mặt cảu tinh cầu, đó là một chóp núi của vùng đại lục to lớn nào đó.
Linh khí thiên địa của Tinh Cầu này nồng nặc, không ít sinh linh sinh sôi nảy nở ở đây, đôi mắt cua Thạch Mục chỉ nhìn qua một lượt, nhưng không thấy Nhân Tộc, đại đa số là Yêu Tộc và các dị tộc khác.
Thạch Mục lập tức tùy theo tình hình ở đây, chỉnh lại diện mạo một chút, biến thành một nam tử của Yêu Tộc.
Hắn điều tra một lúc đã rất nhanh biết được tên của tinh cầu này, Yêu Đàm Tinh.
Thạch Mục rút miếng ngojg đơn ra, rất nhanh đã tìm được vị trí của Yêu Đàm Tinh, là tinh cầu cách Tông Thánh Tinh không xa.
Tìm được vị trí chính xác của nó, những việc sau này càng dễ làm hơn, tìm được Truyền Tống Trận của những tinh cầu này, có thể một mạch đi đến trước Bách Mộ Tinh.
Theo những điều hắn nắm chắc trước đây có thể thấy, trên cái Yêu Đàm Tinh này thật sự là có một cái Tinh Tế Truyền Tống Pháp Trận, chính là ở phía cực Bắc của đại lục này.
- Đi thôi.
Thạch Mục không ruổi Long Vũ Phi Xa ra, mà tùy ý lấy một cây cổ thụ làm linh khí phi hành lên đường.
Nói cho cùng thì Long Vũ Phi Xa có thể khiến người khác nghi ngờ, tất cả phải cẩn thận.
Như vậy xem ra, tốc độ bay của họ cũng chậm hơn rất nhiều, bay khoảng hơn nửa ngày mà nơi cần đến vẫn còn rất xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...