Thạch Mục hít một hơi thật sâu, lật tay lấy ra một khối cực phẩm linh thạch, hấp thu linh lực trong đó.
Hiện tại, tia liên hệ giữa hắn và Phiên Thiên Côn vẫn còn tồn tại, hay nói cách khác, chỉ cần chân khí khôi phục, có thể triệu hồi thanh côn này bất kỳ lúc nào.
Nhưng với tu vi hôm nay của hắn, không thể khống chế triệt để linh bảo này, khi xưa đã từng trợ giúp Bạch Viên lão tổ tung hoành toàn tinh vực, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu gắng gượng cố gắng thúc giục, cũng không triển khai được toàn bộ uy lực.
Đòn công kích ban nãy còn không bằng một nửa so với khi Bạch Viên thúc giục Phiên Thiên Côn đánh chết Dụ Phong Thần Tướng.
Nhưng mặc dù thế, Thánh giai bình thường căn bản không có khả năng ngăn cản.
Đây chính là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn!
Trong lúc Thạch Mục đang cân nhắc, Thải Nhi bay từ không trung xuống, đậu lên bả vai hắn.
- Thạch Đầu, ngươi thành công rồi! À đúng rồi, thanh côn màu vàng kia là pháp bảo gì thế? Lợi hại quá!
- Không có gì, là đòn sát thủ của ta, trước kia tu vi thấp kém, không thể thi triển được, hiện tại đã đạt đến Thánh giai, rối cuộc cũng có thể sử dụng.
Thạch Mục thuận miệng giải thích.
Thải Nhi cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Thạch Mục càng mạnh, nó càng có lợi.
Đột nhiên, thần tính của nó chợt biến đổi, nhìn về phía xa xa, hào quang trong mắt lập lòe.
- Có chuyện gì thế?
Thạch Mục hỏi.
- Không xong rồi, những yêu thú đó quay lại đây! Không đúng, số lượng còn nhiều hơn trước!
Thải Nhi nói, giọng điệu nghiêm trọng.
- Yêu thú?
Thạch Mục nhấc đôi lông mày, ánh mắt chuyển sang phương hướng Thải Nhi đang nhìn.
Kim quang trong mắt hắn chuyển động, sắc mặt biến hóa, lật tay lấy ra viên linh thạch màu lam, linh quang vờn quanh, chính là viên tiên phẩm linh thạch thuộc tính thủy.
Linh lực tinh thuần vô cùng khổng lồ từ tiên phẩm linh thẩm tuôn ra, chui vào cơ thể Thạch Mục, linh lực nhanh chóng khôi phục, chỉ vài lần hô hấp đã được một nửa.
Nhưng ngay tại lúc này, cuồng phong bỗng dưng kéo đến, quét lên mặt hồ, hơn mười yêu thú hình thể khổng lồ từ đằng xa bay vụt qua, ngừng lại trước mặt Thạch Mục chừng mười trượng.
Thạch Mục cau màu, những yêu thú này đều có thực lực Thánh giai, con Kim Diễm Thiết Sí Ưng cùng con cự mãng màu xanh lúc trước từng gặp cũng có mặt tại đây.
Tu vi hiện tại của hắn đã đạt đến Thánh giai, nhưng vẫn có hai, ba mươi con yêu thú phát ra tiếng gầm rú, hung quang trong mắt lập lòe, yêu khí khổng lồ ập đến cả người hắn.
Thạch Mục và Thải Nhi đều bị bao vây!
Nếu đổi lại là tình huống trước kia, Thạch Mục chắc chắn phải cuống cuồng lên, nhưng hiện tại hắn đã có tu vi Thánh giai, mặc dù đánh không bằng quá nhiều yêu thú cùng giai như vậy, nhưng vẫn có thể bảo vệ được bản thân, nên vẫn đứng vững trong không trung.
- Thạch Đầu, giờ phải làm sao?
Thải Nhi hơi bất an, nhúc nhích thân thể.
- Không sao, chỉ bằng những con yêu thú này không cầm chân ta được.
Thạch Mục vỗ vỗ trấn an Thải Nhi, khẽ mỉm cười.
Linh lực trong cơ thể hắn chỉ trong vài cái hô hấp đã khôi phục hoàn toàn, khả năng bổ sung linh khí từ tiên phẩm linh thạch đúng là vô cùng nhanh.
Hắn thu tiên phẩm linh thạch đã hơi tối màu vào trong giới chỉ, hít một hơi thật sâu, triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, nhìn sang đám yêu thú kia, đối mắt tràn đầy hưng phấn.
Mặc dù vừa nãy hắn mới dùng thử uy lực của Phiên Thiên Côn, nhưng đó là sức mạnh của pháp bảo, không phải thực lực bản thân hắn sau khi tiến vào Thánh giai, Thạch Mục còn chưa chính thức vận dụng sức mạnh của Thánh giai.
Ánh sáng màu lam trên người Thạch Mục lóe lên, giống như muốn lao ra ngoài.
Vào lúc này, mặt hồ bắt đầu cuộn trào, tạo thành cột nước cao chọc trời, đâm về phía Thạch Mục.
Thạch Mục biến sắc, hai cánh thủy hỏa ở sau lưng nhanh chóng xuất hiện, lui mạnh về phía sau.
Cột nước khổng lồ giống như là vật sống, hơi chuyển mình, đuổi theo Thạch Mục, tốc độ nhanh đến không tưởng, nháy đắt đã đuổi kịp Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục kinh hãi, gào to lên, vận dụng biến thân đồ đằng, Như Ý Tấn Thiết Côn đại phóng kim quang, tạo thàng từng đợt côn ảnh, đập vào cột nước.
Cột nước cực lớn lóe lên ánh sáng màu lam, mấy trăm khối lôi cầu màu lam bắn ra, kích thước lớn nhỏ đều có, quấn quanh lôi quang lam sắc, uy thế khiến người ta sợ hãi.
Ầm ầm ầm!
Quả cầu sét màu làm đập thẳng vào côn ảnh, phát ra tiếng nổ mạnh vang dội.
Vô số côn ảnh bị đánh vỡ, những lôi cầu đó tiếp tục hung hăng tấn công.
Thạch Mục biến sắc, ánh sáng vàng xanh trên người phát ra rực rỡ, bảo vệ toàn thân.
Hắn vừa thi triển xong, lôi cầu đã đập thẳng vào người hắn.
Phốc!
Trong miệng Thạch Mục phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ cơ thể bị chấn động bay ngược ra ngoài, lân giáp toàn thân vỡ vụn, màu tươi chảy ròng ròng.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, lôi cầu màu lam kia không xa lạ gì với hắn, chính là Thủy Cương Thần Lôi, nhưng uy lực vô cùng đáng sợ!
Ầm ầm ầm!
Ánh sáng màu xanh bên trong cột nước phát ra rực rỡ, vô cùng vô tận lôi cầu tuôi ra, tấn công Thạch Mục, uy thế gấp mười lần trở lên so với lôi cầu lúc trước.
Sắc mặt Thạch Mục vô cùng hoảng sợ, trong lòng xoay chuyển thật nhanh, thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, kim quang trong lòng bàn tay lóe lên, Phiên Thiên Côn xuất hiện.
Uy áp khổng lồ tràn ra trong phạm vi mấy chục dặm, hư không giống như mặt nước cuồn cuộn mãnh liệt, thiên địa linh khí sôi trào.
Những Thánh giai yêu thú kia bắt đầu sợ hãi, trong nháy mặt loạn hết cả lên, sau đó bỏ chạy, Thải Nhi cũng lộ vẻ hoảng sợ, đầu rúc vào trong cánh, ép mình vào trong bả vai Thạch Mục, không dám động đậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...