Huyền Giới Chi Môn

Mà những cường giả Thánh giai phía sau hai người bất kể một ai ở trong tinh vực đều có thể được xưng là một tồn tại trấn giữ một phương, nhưng hiện giờ đều đứng thẳng, không dám nói một lời, không dám phát ra chút tiếng động trước mặt hai vị cường giả Thần giai.

- Ồ, sao không thấy Túc Thăng đạo hữu?

Hàn huyên một hồi, Thân Đồ Nam đưa mắt nhìn về phía Thanh Lan Thánh địa, hỏi.

- Hừ, Túc Thăng lão quái cố tình ra vẻ bí ẩn, khiến bản thân thần bí bí. Đám người Thanh Lan Thánh địa tới đây sớm nhất, có điều lão nhân kia vẫn không hiện thân.

Mục Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, nói.

Thân Đồ Nam khẽ nhíu mày, lập tức giãn ra, cười nhạt, nhìn về phế tích Côn Luân cách đó không xa, không khỏi than thở một tiếng:

- Đây chính là phế tích Côn Luân, quả nhiên là Thánh địa tiên gia.

Mục Thiên Tuyệt biểu hiện lạnh lùng, im lặng không nói gì.

- Mục đạo hữu tới sớm như vậy, hẳn đã nghiên cứu qua cấm chế phế tích Côn Luân, không biết là có thu hoạch gì không?

Thân Đồ Nam cười hỏi.


- Cấm chế nơi này không hổ là bắt nguồn từ Tiên giới, tinh diệu vô cùng, may đã trải qua thời gian rất lâu, uy lực không bằng lúc đầu. Theo ta quan sát mấy ngày nay, đúng như dự liệu của chúng ta, lực lượng cấm chế theo tháng năm đã suy yếu tới mức nhỏ nhất. Dựa vào lực lượng của ba người chúng ta tất sẽ có thể phá ra một khe hở, đưa đệ tử vào bên trong.

Mục Thiên Tuyệt hơi trầm ngâm, nói.

- Như vậy thì tốt, nếu như vậy chúng ta có hơn nửa năm.

Thân Đồ Nam nhìn về phía cấm chế bên ngoài phế tích Côn Luân, trong mắt dị mang lấp lóe, nhìn trong chốc lát, gật đầu.

Khi Thần Đồ Nam và Mục Thiên Tuyệt giao lưu với nhau, đệ tử tam đại Thánh địa cũng dời khỏi hai vị cường giả thần cảnh, quan sát lẫn nhau.

Giờ khắc này Thạch Mục lông tóc màu tím, chắp tay sau lưng, không hề cấm kỵ nhìn về phía đám đệ tử Thanh Lan Thánh địa.

Những người này đa số đến từ đám đệ tử thiên niên, tu vi đa số đạt tới Thiên Vị trung kỳ hoặc Nhật giai trung kỳ, trong đó có vài người hắn từng gặp qua.

Khi thấy Triệu Tiễn, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kẻ này khi trước tu vi mới Thiên Vị sơ kỳ, một thời gian ngắn không gặp đã đạt tới Thiên Vị hậu kỳ, trong thời gian này hẳn là có chuyện gì đó.

Hắn kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, nhìn về phía đám người phía sau Triệu Tiễn, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, rơi trên người một cô gái thấp bé, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô bé này không phải ai xa lạ, chính là Tử Lăng, đã nhiều năm như vậy nhưng dáng vẻ không hề lớn lên chút nào, đôi mắt đen nháy linh động vô cùng, đang đảo mắt nhìn xung quanh.

Đám người Triệu Tiễn tuy rằng cũng nhìn về phía bên Ly Trần tông, thế nhưng giờ khắc này Thạch Mục thay đổi hình dạng, đám người truyền tống đương nhiên không thể nhận ra Thạch Mục, ngược lại có mấy người phát hiện tu vi của Thạch Mục mới chỉ Thiên Vị sơ kỳ, trong mắt lộ ra vài phần khinh bỉ, xem thường.

Vào thời khắc này, Thạch Mục cảm thấy có hai ánh mắt nhìn vào hắn, thời gian dừng lại khá dài, dường như đang nhìn kỹ hắn, khiến trong lòng hắn có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn sang.

Người nhìn kỹ hắn chính là hai thanh niên tóc vàng của Trục Vân kiếm phái.

Hai người này thấy Thạch Mục nhìn lại, thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại.

Thạch Mục nhìn hai người này một chút, nhướng mày.

Hai người kia hắn cũng không có ấn tượng, chẳng lẽ là kẻ địch khi trước của Lôi Tích? Có điều trong ký ức của Lôi Tích cũng không có quá nhiều liên quan với Trục Vân kiếm phái, cũng không có ký ức liên quan tới hai người kia.


Trong lòng Thạch Mục nghi hoặc, có điều rất nhanh vứt bỏ những suy nghĩ này, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía phế tích Côn Luân.

Vô số kiến trúc cung điện trải dài trong màn sáng màu vàng, đình đài lầu các, đấu củng mái cong, năm bước một lầu, mười bước một các.

Hai dòng sông lớn uốn lượn chảy qua các cung điện giống như hai con cự long quấn quanh, thầm hợp đạo âm dương, còn xa hơn thì hắn không thấy rõ.

Thạch Mục chỉ nhìn một góc phế tích Côn Luân lộ ra đã cảm thấy hoảng sợ.

Bố cục những kiến trúc này mơ hồ hợp với âm dương ngũ hành, thậm chí hợp với chu thiên dịch số, cửu cung bát quái.

Trong lòng hắn cảm thán, dư quang trong mắt đột nhiên nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của Yên La khi nhìn phế tích Côn Luân, biểu hiện mờ mịt.

- Yên La, sao vậy?

Tâm niệm Thạch Mục câu thông Yên La.

- Không có gì...

Thân thể Yên La chấn động, tỉnh lại.

Thạch Mục cau mày, biểu hiện của Yên La như vậy hẳn là có chuyện gì đó, đang định hỏi thì lúc này Thân Đồ Nam trở về.

- Bên ngoài phế tích Côn Luân cấm chế kiên cố, trong thời gian ngắn không dễ phá vỡ, cần chờ đợi thêm chừng nửa năm. Các ngươi tạm thời xây dựng chỗ ở lâm thời ở đây, nghỉ ngơi cho tốt, nửa năm sau sẽ tiến vào phế tích Côn Luân.


Thân Đồ Nam ra lệnh.

Thời gian nửa năm đối với đám đệ tử ở đây chỉ là thoáng qua, mọi người không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng một tiếng.

Mọi người đi sang một bên, dưới một ngọn núi, mọi người thi pháp bố trí chỗ ở lâm thời.

Cách đó không xa, đệ tử Thanh Lan Thánh địa và Trục Vân kiếm phái chia nhau một góc mảnh vỡ ngôi sao này, bắt đầu bận rộn làm nơi ở.

Thạch Mục mở một động phủ đơn sơ trên vách núi, đang định bay vào trong nghỉ ngơi một chút.

Vào thời khắc này, tiếng ầm ầm từ phía xa truyền tới, âm thanh lúc đầu rất nhỏ thế nhưng sau vài hơi thở lớn gấp mấy chục lần, ầm ầm như sấm sét rền vang.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ gây sự chú ý của mọi người, đệ tử ba đại Thánh địa đều ngừng việc trên tay, nhìn về phía xa.

Ở phấn cuối tầm nhìn mọi người, phía chân trời hiện lên một điểm sáng đen, rất nhanh phóng to, trong nháy mắt đã đến gần, đó là một chiếc phi chu màu đen xung quanh tỏa ra khí đen cuồn cuộn.

- Ma khí, bộ tộc Hắc Ma?

Thạch Mục thay đổi sắc mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui