Những quái vật hình sói này không khác yêu thú bình thường quá nhiều, trên người tỏa ra yêu khí nồng nặc, có điều cũng không mạnh mẽ, chỉ có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.
Húúúúúú
Những quái vật hình sói này một kích không trúng, thân hình xoay lại, chạy trốn về phía xa, tốc độ nhanh kinh người.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, bấm tay một cái, Phá Lôi kiếm bay ra.
Ánh kiếm lóe lên, vẽ ra vài vệt sáng tím giữa không trung, tiếng sấm nổ vang, đầu bảy tám con huyễn thú bị chém đứt.
Trong miệng đám quái vật hình sói phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể rơi xuống, hóa thành vô số điểm sáng xanh lục, tan biến, có điều bên trong rơi ra những viên châu óng ánh xanh to bằng đầu ngón tay.
Thạch Mục thấy vậy, xoay tay lấy ra Huyền Khung lệnh, lóe lên, tỏa ra một luồng lực hút.
Những viên châu xanh này bay tới, hòa vào trong Huyền Khung lệnh, khiến cho trong trăm viên bảo thạch trên lệnh bài có bảy điểm sáng trắng sáng lên.
Trên người hắn tỏa ra tử sắc điện mang, tiếp tục bay về phía trước.
Trong nửa canh giờ này, Thạch Mục gặp mấy tên đệ tử Ly Trần tông, có điều chỉ gặp thoáng qua ở xa, không hề có bất cứ giao lưu gì.
Ngoài ra vận khí của hắn cũng không tồi, Huyền Khung lệnh đã được thắp sáng chín phần mười.
Trước mặt có một khu vực vùng núi, có điều màu sắc của sơn mạch chậm rãi thay đổi, biến thành một sơn mạch đen kịt, ngay cả thảm thực vật cũng mang màu đen.
Cây cối màu đen đúng là Thạch Mục chưa từng gặp, hơn nữa những loại cây này không tỏa ra khsi tức cây cỏ mà là một luồng âm khí quỷ dị.
Hắn thầm giật mình, đồng thời không quên tỏa thần thức ra, tra xét động tĩnh xung quanh.
- Ồ!
Khi đang bay, ánh mắt Thạch Mục lóe lên.
Trong một sơn cốc ở phía trước, nhìn qua thì không khác gì những sơn cốc khác, không hề có chút đặc biệt.
- Không đúng...
Ánh mắt hắn lóe lên, bay xuống.
Lực cảm ứng không gian của hắn tương đối nhạy bén, có thể cảm nhận được sự khác thường ở nơi này.
Một tay giơ lên, tiếng xé gió vang lên, Phá Lôi kiếm hóa thành một luồng điện nhận tím từ trên trời giáng xuống, đánh lên thung lũng.
Ầm một tiếng!
Hư không chấn động mạnh, sau đó phía trên thung lũng sinh ra từng gợn sóng, hiện ra một thông đạo sương mù chừng hai ba trượng, đó chính là lối vào thông đạo không gian.
Thạch Mục sắc mặt vui vẻ, không nghĩ có thể tìm thấy thông đạo không gian dễ như vậy.
Vào thời khắc này tiếng thú hống từ trong sơn cốc truyền ra, bóng đen liên tiếp lóe lên, huyễn thú đông đúc từ sâu trong sơn cốc thoát ra, che trước đường hầm không gian, có tới mấy trăm con.
Có điều tất cả yêu thú chỉ chiếm giữ cửa vào, không nhào lên công kích.
- Bên cạnh không gian thông đạo còn có huyễn thú thủ hộ.
Hắn lẩm bẩm.
Những huyễn thú này đều là huyễn thú hình sói, có điều không giống con huyễn thú hình sói màu xanh kia, cả đám một màu đen kịt.
Những huyễn thú này gần như đều có thực lực Tiên Thiên, có điều trung ương bầy sói có một con huyễn thú đầu sói khác to hơn cả bầy, khí tức tỏa ra đã đạt tới Địa giai sơ kỳ.
Con sói này đang nhìn hắn, nhe răng trợn mắt, mặt hung hăng.
- Thì ra là vậy.
Thạch Mục giơ cánh tay lên, trong lòng khẽ động, bống nhiên ý thức được điều gì.
Lấy thực lực của hắn một hơi đánh giết toàn bộ số huyễn thú này không phải việc khó khăn gì cả, thậm chí phần lớn đệ tử báo danh tiến vào Huyền Khung tháp đều có thể làm được, thế nhưng làm như vậy sẽ tiêu hao không ít chân khí của mình.
Tuy rằng những chân khí này với mình hiện nay thì nhỏ bé tới không đáng kể, nhưng nơi này không thể thông qua linh thạch hay đan dược để khôi phục chân khí, nếu tùy hứng làm bậy, hành trình còn lại liệu có gặp tình cảnh chân khí không đủ dùng hay không?
Hai mắt Thạch Mục nhắm lại, một tay phất lên, Phá Lôi kiếm bắn ra, chém về phía con huyễn thú đầu sói kia.
Con huyễn thú kia gầm nhẹ một tiếng, mấy chục con huyễn thú xung quanh lập tức xông tới, trên người tỏa ra hào quang đen kịt.
Nhiều huyễn thú cấp bâc Tiên Thiên thân thể đột nhiên lóe lên, hóa thành mấy trăm luồng ánh sáng đen to bắn về phía Thạch Mục, che con huyễn thú đầu sói kia ở phía sau.
Thạch Mục tay điểm một cái, Phá Lôi kiếm trong tay tỏa ra tia điện, cả người hóa thành một tia chớp tím, chém về phía những ánh sáng đen kia.
Chỉ nghe phụt một tiếng.
Tia chớp tím xuyên thủng qua ánh sáng đen, xuyên thủng hơn mười con Tiên Thiên huyễn thú trên đường đi, đồng thời một luồng sáng xanh cuốn một cái, thu hồi những hạt châu rơi xuống.
Những yêu thú còn lại thấy vậy, dồn dập chuyển hướng, nhưng tốc độ của nó sao có thể nhanh bằng Thạch Mục.
Hắn hóa thành một luồng điện quang, phía sau là một cái đuôi tím dài, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người con huyễn thú Địa giai kia.
Đúng lúc này con huyễn thú đầu sói kia há rộng miệng, phun ra một luồng sáng đen, cố gắng chống đỡ Phá Lôi kiếm, điện quang màu tím kia xẹt một đường cong giữa không trung, vòng qua tới đầu huyễn thú đầu sói, tiến tới trước thông đạo không gian.
Tia chớp màu tím thu lại, lộ ra thân hình Thạch Mục, một tay cầm Phá Lôi kiếm, một tay còn lại cầm một lệnh bài ngọc tím, một trăm viên châu màu tím bên trên ánh sáng tím di chuyển, rất xinh đẹp.
Không để đám huyễn thú phía sau kịp đuổi theo, sắc mặt Thạch Mục hờ hững giơ Huyền Khung lệnh ra.
Bên trong Huyền Khung lệnh bắn ra một tia sáng tím, sau đó trong đường hầm không gian bắn ra một luồng hào quang trắng, kéo thân hình của Thạch Mục vào trong, không thấy đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...