Bóng nước tỏa ra ánh sáng xanh lam lóng lánh, yêu thú hải xà bên trong dãy dụa kịch liệt, cố gắng thoát ra.
Thế nhưng giờ khắc này yêu lực trong cơ thể bị phong ấn hơn nửa, thực lực giảm mạnh, tuy rằng bóng nước chấn động kịch liệt nhưng trong thời gian ngắn khó mà bị phá vỡ.
Bóng người lóe lên, bóng người Thạch Mục xuất hiện trên bóng nước, cánh tay phải tỏa ra ánh sáng đen, cực hàn chi khí phóng ra, một chưởng đánh lên bóng nước.
Răng rắc!
Quả cầu nước trong nháy mắt ngưng kết thành băng tinh màu trắng, đóng băng yêu thú hải xà ở bên trong.
Lực lượng chí âm của Cửu Chuyển huyền công lợi hại cỡ nào chứ, yêu thú hải xà dù đã là Thiên Vị trung kỳ thế nhưng dưới tình hình thực lực giảm mạnh, yêu lực trong cơ thể căn bản không chống đỡ được chí âm hàn khí tập kích, huyết thống toàn thân cũng đóng băng toàn bộ, khí tức nhanh chóng yếu bớt, chỉ vài hơi thở đã hoàn toàn biến mất.
Băng cầu trôi nổi trên mặt biển.
Thạch Mục đứng trên băng cầu, biểu hiện khá hưng phấn.
Một con yêu thú hệ thủy Thiên Vị trung kỳ nếu ở hoàn cảnh trong biển thực lực chân chính tuyệt đối không dưới yêu thú Thiên Vị hậu kỳ.
Nếu bình thường tuy rằng hắn cũng có thể đánh giết thế nhưng cũng tốn công phu không nhỏ, hiện giờ chỉ cần hai ba hơi thở đã giải quyết xong.
Nghiên cứu nguyên nhân thì vẫn là do diệu dụng của hỗn độn kình khí.
Thạch Mục thở phào một cái, tay phải đè xuống quả cầu băng màu trắng, ánh sáng đen lóe lên trong lòng bàn tay.
Băng cầu to lớn nhanh chóng bị thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lát sau đã hóa thành nước biển, biến mất trong biển cả vô biên, thân thể yêu thú hải xà nổi trên mặt biển.
Một bóng đen từ trong đầu yêu thú hải xà bay ra, bỏ chạy về phía xa, có thể thấy một hư ảnh rắn nhỏ ở bên trong, đó chính là thú hồn con hải xà này.
- Muốn trốn sao, trở lại cho ta!
Thạch Mục cười lạnh, hắn sớm đã chuẩn bị, trong tay bắn ra ánh sáng xanh lam, bao phủ thú hồn hải thú, kéo nó trở lại.
Trên người hắn tỏa ra kim quang, sau lưng hiện ra đồ đằng xà ảnh, há miệng nuốt thú hồn hải xà vào.
Lực lượng đồ đằng trong cơ thể Thạch Mục quay cuồng một trận, cắn nuốt thú hồn một con yêu thú Thiên Vị khiến nó mạnh mẽ thêm một phần.
Hắn lại phất tay lên, Thanh Minh kiếm bắn ra, chém thi thể hải xà thành mấy đoạn, tìm kiếm trong chốc lát, lấy ra yêu đan, cất đi.
Thạch Mục thu hồi thân ngoại hóa thân còn đang tu luyện trên đảo này, lấy ra Linh Vũ phi xa, bay về phía một hòn đảo khác.
Thời gian tiếp theo, Thạch Mục vừa tu luyện vừa thử nghiệm mộc hóa của chuyển thứ tư Cửu Chuyển huyền công, kết quả đúng như suy đoán chỉ cần bất kỳ vị trí nào trên thân thể bị thương, thúc dục vị trí đó mộc hóa là có thể nhanh chóng khôi phục như ban đầu chỉ trong thời gian rất ngắn.
Đương nhiên nếu bị thương nặng thì tốc độ khôi phục cũng sẽ hạ thấp.
Phát hiện như vậy khiến Thạch Mục vui mừng không thôi, trong lòng vô cùng chờ mong một khi huyết thống tiến hóa, Cửu Chuyển huyền công sẽ có uy lực đến mức nào.
Dù sao nếu là Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ tư đại thành chân chính, toàn thân có thể hoàn toàn mộc hóa, đến khi đó năng lực hồi phục sinh mệnh khổng lồ, cho dù không đạt tới cấp độ nghịch thiên như tích huyết trọng sinh trong truyền thuyết, thế nhưng cũng đủ khiến hắn rơi vào thế bất bại khi đối địch.
Một tháng sau, trên một hải đảo xanh tươi cách xa Vân Đình tiên đảo mấy ngàn dặm, ba ngọn núi vây quanh, trung ương hòn đảo cây xanh tỏa bóng, suối nước chảy vòng.
Trong rừng cây, dưới một gốc thông cao to, Thạch Mục ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân ánh sáng xanh lục ẩn hiện.
Đột nhiên chân mày Thạch Mục cau lại, hai mắt mở ra, xoay cổ tay một cái, Tử Kim giác của Lôi Tích xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ánh mắt của hắn quét qua, trên mặt Tử Kim giác ánh sáng lóng lánh, bên ngoài hiện ra mấy dòng chữ nhỏ: Sau bảy ngày, Cực Âm phong Huyền Khung tháp.
Thạch Mục thấy vậy, lập tức đứng dậy, thu hồi thân ngoại hóa thân đang tu luyện cách đó không xa, gọi ra Linh Vũ phi xa, hóa thành một luồng sáng xanh, bay về phía Vân Đình tiên đảo.
Sau bảy ngày, Vân Đình tiên đảo, hậu sơn Cực Âm phong.
Nơi này mây khói lượn lờ, một biển trúc rừng thông kéo dài miên man nhuộm cả ngọn núi thành màu xanh tươi, thấp thoáng ở giữa là những kiến chúc cổ điển ngói xanh tường đỏ.
Phía sau những kiến trúc cổ điển này có một quảng trường chu vi hơn một dặm, mặt đất lát đá trắng.
Một tòa tháp đá đâm thẳng mây xanh lẳng lặng đứng trên quảng trường đá trắng này.
Tòa tháp đá này toàn thân màu xanh xám, do Thanh Trần thạch tạo thành, thân tháp hình bát giác, toàn thân đóng kín, không có một cánh cửa sổ, chỉ ở phía nam mới có một cửa đá màu trắng.
Bên trên thân tháp điêu khắc từng vòng ám văn phức tạp, nếu nhìn kỹ thì có thể đó là phù văn lít nhít tạo thành, kéo dài tới tận đỉnh tháp đang bị mây mù che phủ.
Mặt đất xung quanh tháp đá mơ hồ hiện ra từng luồng linh lực đang chậm rãi chảy vào trong những ám văn trên thân tháp kia.
Trên cửa đá màu trắng kia khắc một đồ án bát quái, mỗi cửa một nửa.
Giờ khắc này trên quảng trường phía trước cửa bát quái có rất nhiều đệ tử Ly Trần tông mặc đạo bào màu tím đang đứng, xếp thành hàng theo tám hướng, từ đồ án trên ống tay thì là thuộc về tám đại quan nội viện.
Đệ tử tám quan có nhiều có ít, nhiều thì hơn hai trăm người, ít thì chỉ hơn trăm.
Mà bên ngoài quảng trường đá trắng còn hơn vạn tên đệ tử mặc đạo bào màu tím, trong đó trừ một chút đệ tử tám quan nhận định bản thân không có hi vọng thì có không ít đệ tử ngoại viện.
Giờ khắc này Thạch Mục đóng giả Lôi Tích đang đứng trên quảng trường, ở giữa trung bộ hơn trăm tên đệ tử Ly Hỏa quan. Yên La cải trang thành Lâm Đào thì đứng sau hắn không xa, đang mỉm cười thảo luận gì đó với một nữ đệ tử khác.
Đứng đầu tất cả đệ tử Ly Hỏa quan là một thanh niên dáng vẻ đôn hậu chắp tay, cách ra một khoảng với đệ tử bổn quan, đó chính là đại sư huynh Ly Hỏa quan Ôn Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...