Một buổi sáng sớm mấy ngày sau.
Trong động phủ của Lôi Tích, Thạch Mục đi tới cửa phòng mật thất, một tay phất lên, cửa phòng mở ra.
Mật thất này không lớn nhưng bên trong được một màn sáng vàng nhạt bao phủ, xem ra là một tầng kết giới.
Bên trong kết giới là những tinh thạch màu đen cùng với một nam tử cao gần bằng Thạch Mục, đang ngồi khoanh chân, quanh thân ma văn màu tím mơ hồ lập lòe, ma khí màu đen từ trong những tinh thạch xung quanh tỏa ra, tiến vào trong cơ thể.
Bảy luồng ánh sáng đen từ trong cơ thể phóng ra, quay quanh người hắn, di động không dừng, có sự hấp dẫn mơ hồ nào đó với ma văn trên người.
Thạch Mục nhìn nam tử trước mắt, trong mắt lóe ra vẻ hài lòng.
Đây là một cấm chế trận pháp có thể ngăn cách ma khí mà hắn mua được trong Dịch Lan phường, trải qua vài lần kiểm tra, hắn xác nhận quả thực có thể ngăn cản khí tức ma khí, không bị lộ ra, cho nên triệu hồi thân ngoại hóa thân, để cho nó ngày đều tu luyện Ma Sát Thiên La công ở đây.
Mặc dù rời khỏi hoàn cảnh đầy đủ ma khí như ở đáy biển kia, tốc độ tu luyện của hóa thân trở nên rất chậm, thế nhưng cũng may hắn lấy không ít tinh thạch màu đen ẩn chứa ma khí nồng nặc từ đáy biển kia theo, nhờ vậy hiện giờ mới có thể tu luyện như bình thường.
Thạch Mục giương tay lên, đánh ra một pháp quyết.
Hào quang ma văn trên người hóa thân ảm đạm, bảy luồng hào quang màu đen kia cũng chậm rãi thu vào trong cơ thể, nó mở mắt, con ngươi đen kịt không hề chớp nhìn thẳng về trước.
Thạch Mục nhìn chăm chú một hồi, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị. Chẳng biết vì sao hắn luôn cảm thấy trong ánh mắt cỗ hóa thân này lộ ra mấy phần tà dị.
Cảm giác này ngay từ khi tế luyện thân ngoại hóa thân đã cảm thấy, chỉ là theo tu vi tăng lên mà ngày càng rõ ràng. Đặc biệt là gần đây, sau khi nó tu luyện Ma Sát Thiên La công tầng thứ bảy.
Trong lòng hắn thầm suy đoán hay là do cỗ thân ngoại hóa thân này tu luyện công pháp ma tộc.
Thạch Mục suy nghĩ một chút, một cánh tay hóa thân nhấc lên, bốn luồng ma khí từ trong tay phun ra, trong nháy mắt hóa thành bốn cái xúc tu màu đen, cuốn về phía xa.
Ngay sau đó, tiếng nổ lớn vang lên.
Một cánh tay khác của hóa thân giơ lên, ba luồng ma khí lần lượt phun ra, hóa thành ba sợi xúc tu màu đen, đan dệt vào nhau với bốn sợi xúc tu khi trước, hóa thành một tấm lưới ma khí cuồn cuộn, bao phủ phạm vi hơn mười trượng.
Nhưng lông mày Thạch Mục lại cau lại, vẫy tay một cái, bảy chiếc xúc tu do má khí biến thành dồn dập tán loạn, hóa thành khói đen cuồn cuộn bay ngược lại trong hai tay thân ngoại hóa thân.
Ngay sau đó, hai tay thân ngoại hóa thân lại phun ra ma khí, thi triển Ma Sát Thiên La công, đồng thời thân hình thân ngoại hóa thân cũng phối hợp di động.
Thử nghiệm mấy lần như vậy, một tay Thạch Mục phất lên, để thân ngoại hóa thân dừng lại, lông mày nhíu càng chặt hơn.
- Chuyện gì xảy ra vậy, một khi thúc dục công pháp tới tận cùng liền cảm thấy trì trệ rất rõ ràng, đặc biệt là khi phối hợp với thân thể hoạt động thì càng thêm trì độn. Với trình độ phản ứng này nếu đối phó với kẻ địch yếu hơn mình thì thôi, nếu gặp tồn tại tương đương với mình, không chỉ công kích không tới đối phương, còn dễ dàng bị đánh bại.
Hắn sờ sờ cằm, lẩm bẩm.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu.
Nếu như chỉ dùng để đối phó với đối thủ yếu hơn mình, vậy hắn cần cỗ thân ngoại hóa thân này để làm gì?!
Tình hình như này trước đó hắn đã phát hiện ra, lúc đó hắn chỉ coi là do chính mình điều khiển không thuần thục mà tạo thành, nhưng gần đây ngày càng rõ ràng, hiển nhiên không liên quan gì với vấn đề điều khiển.
Bây giờ cỗ thân ngoại hóa thân này mới chỉ tu luyện công pháp tầng thứ bảy, nếu cứ theo xu thế này một khi tu vi của nó tăng lên, tốc độ và phản ứng e là còn giảm xuống.
Hiển nhiên thân ngoại hóa thân không có ý thức tự chủ, không thể chống cự với lệnh của mình, đã như vậy vấn đề hẳn không phải do hắn khống chế.
Một lúc sau, Thạch Mục thở dài một hơi, sau khi để thân ngoại hóa thân tiếp tục tu luyện liền rời khỏi mật thất.
Đi ra ngoài động phủ, Thạch Mục triệu hồi bạch hạc, phóng lên trời.
Nửa khắc sau, một tiếng hạc kêu vang lên, bóng người Thạch Mục cưỡi trên bạch hạc hạ xuống trước một động phủ.
Động phủ này cũng không lớn, thế nhưng thu dọn sạch sẽ, bên ngoài động phủ là một vườn hoa bằng phẳng, bên trong có hơn mười loại hoa màu sắc, hình thái khác nhau, cảnh vật xinh đẹp.
Ánh mắt Thạch Mục đảo qua lập tức phát hiện những hoa cỏ này không phải là tiên chi linh thảo gì cả, chỉ là chút thực vật tầm thường, màu sắc tươi đẹp và hình thái uyển chuyển đều rất phù hợp với khí chất và thẩm mỹ của chủ nhân.
- Lâm sư muội có trong động phủ hay không? Lôi Tích tới bái phỏng.
Thạch Mục hô một tiếng thông báo tượng trưng, thông qua thần thức hắn đã cảm ứng được hiện giờ Yên La đang ở trong động phủ.
Tiếng đá ma sát vang lên, cửa đá mở ra, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
- Là Lôi sư huynh sao, xin mời vào trong động phủ nói chuyện.
Yên La khẽ mỉm cười, khẽ hạ thấp người với Thạch Mục, làm ra tư thế mời vào, mở miệng đáp.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên sự vui vẻ, gật đầu, theo Yên La đi vào động phủ.
- Ngươi không chờ đợi trong động phủ, tới chỗ của ta làm gì?
Cửa đá sau lưng vừa khép lại, Yên La liền xoay người, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...