Huyền Giới Chi Môn

Theo tiếng niệm của Yên La, ma khí xung quanh hội tụ tới, rất nhanh đã bao phủ thân thể của nàng.

Thạch Mục thở dài trong lòng, khống chế thân ngoại hóa thân bay ra xa, ngồi xuống một tảng đá lớn, tìm hiểu ngọc giản màu đen này.

Công pháp trong ngọc giản là Ma Sát Thiên La công, cực kỳ tinh thâm huyền diệu, không dưới Minh Thủy quyết của hắn.

Công pháp này tổng cộng có mười lăm tầng, là một môn ma công thượng phẩm của Hắc Ma tộc, căn cứ ghi chép trong đó, nếu tu luyện tới đỉnh phong thậm chí có thể tiếp cận tới thần cảnh.

Thạch Mục kìm chế niềm vui trong lòng, dặn thân ngoại hóa thân lập tức bắt đầu tìm hiểu, cũng dựa theo công pháp bắt đầu tu luyện.

Dần dần, ma khí xung quanh cuồn cuộn xông tới chỗ thân ngoại hóa thân.

***

Ở nơi nào đó trong hải vực, đoàn người Bành Quýnh đang đứng trên một chiếc phi chu hình rồng.

Sắc mặt Bành Quýnh cực kỳ khó coi, biểu hiện của người khác cũng cực kỳ tệ.

Bọn họ tìm tới tìm lui trên biển mấy ngày, dựa theo vị trí đánh dấu trên bản đồ để truy tìm, lúc đầu còn tìm được dấu vết do Thạch Mục lưu lại, thế nhưng sau này đã hoàn toàn không tìm được tung tích của họ.

Đoàn người tìm kiếm trên biển vài ngày, kết quả là chẳng tìm thấy gì.

- Nguyên Thành, không phải ngươi nói hai người kia dựa vào đánh dấu trên địa đồ đi săn giết yêu thú sao? Vì sao không có thu hoạch gì?!


Bành Quýnh xoay người lại, tức giận quát người trung niên đối diện.

- Chúng ta khi vừa bắt đầu đã tìm ra dấu vết chém giết, hẳn là do hai người kia lưu lại, liệu có phải là chúng đã rời đi rồi?

Người trung niên ở đối diện chậm rãi nói.

- Đều là rác rưởi! Tiếp tục tìm biện pháp cho ta. Bành Quýnh ta chưa từng chịu khuất nhục cỡ này, lần này nhất định phải biến nữ nhân kia thành lô đỉnh, đồng thời giết tên tiểu tử kia mới có thể tiết hận trong lòng ta!

Bành Quýnh trừng mắt nhìn đối phương, tức giận quát.

Những người xung quanh đều vội vã cúi đầu, chỉ có tên nam tử lông mày xếch đứng chắp tay sau lưng kia ánh mắt chỉ nhìn về một phía, nhíu mày.

- Hác huynh, sao vậy?

Bành Quýnh sau khi gào thét một hồi, ánh mắt chuyển hướng hỏi.

- Hướng kia có một luồng hơi thở không tầm thường, hình như là ma khí.

Người này nói.

- Ma khí!

Bành Quýnh thay đổi sắc mặt.

Nơi này tuy rằng cách xa Di Dương tinh vực, thế nhưng cuộc đại chiến với bộ tộc Hắc Ma ở Phù Thạch tinh hải vẫn lan truyền tới đây, bất kỳ thứ gì có liên quan tới chữ ma đều khiến người khác chú ý.

- Tạm thời không đi tìm hai người kia nữa, qua đó xem một chút.

Bành Quýnh nói.

Nam tử kia gật đầu.

Bành Quýnh vung tay lên, chiếc phi chu hình rồng đổi hướng, bay về phía ma khí.

***

Đáy hải nhẫn, trên người Yên La hắc khí lập lòe, chậm rãi thu vào trong cơ thể.

Nàng mở mắt ra, đứng dậy.

Giờ khắc này trên mặt Yên La ánh huỳnh quang lấp lóe, nguyên khí hao tổn khi đột phá Thánh giai đã khôi phục hơn nửa.


Nàng chuyển ánh mắt, nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy thân ngoại hóa thân của Thạch Mục cũng bị vô số ma khí màu đen bao phủ, hình thành một chiếc kén tằm màu đen.

Bên trong kén tằm, trên người thân ngoại hóa thân xuất hiện bảy vòng sáng đen kịt, lấp lánh.

Thân ngoại hóa thân dường như cảm thấy Yên La đã thức tỉnh, hắc quang trên người lấp lóe, ma khí xung quanh hắn tản ra, bảy vòng sáng đen kia cũng thu vào trong thân thể.

Ma khí trong cơ thể hắn đã đạt tới Địa giai sơ kỳ, vì sáu tầng công pháp Ma Sát Thiên La công đầu tiên với hắn thì gần như không có bình cảnh gì, quá trình tu luyện rất thuận lợi.

- Nguyên khí của ngươi đã khôi phục sao? Nếu như vậy thì rời khỏi đây thôi.

Thân ngoại hóa thân nhìn Yên La, mở miệng nói.

Yên La gật gật đầu, nắm lấy thân ngoại hóa thân, bay lên trên.

Một luồng ánh sáng bạc xuyên qua màn sáng vàng, xuất hiện ở trên trận pháp.

Ánh bạc lóe lên, Yên La và thân ngoại hóa thân hiện ra.

- Không nghĩ tới ngươi có năng lực có thể khiến thân thể hóa hư, cho dù phong ấn mạnh mẽ như vậy cũng có thể tùy ý ra vào.

Thạch Mục ngồi khoanh chân đứng dậy, nói.

Hắn vung tay lên, thân ngoại hóa thân hóa thành một luồng sáng đen, chui vào túi linh thú ở bên hông.

- Đây chỉ là một loại thần thông không gian thôi.


Yên La nói.

- Hóa ra là vậy, xem ra ánh mắt ta quá kém.

Thạch Mục cười nói.

Hắn nhìn Yên La, muốn nói lại thôi, trong lòng muốn lĩnh giáo loại thần thông động lòng người này. Nếu như có thể nắm giữ nó, sau này làm rất nhiều việc đều thuận tiện hơn nhiều.

- Thần thông này dùng lực lượng bản nguyên của ta diễn biến ra, ngươi không cần nghĩ, không học được.

Yên La dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thạch Mục, nói.

- Quên đi, không học được thì thôi. Yên La, thân thể của ngươi đã khôi phục, vậy chúng ta tiếp tục lên đường.

Thân hình Thạch Mục dừng lại, cười khổ nói một tiếng.

- Được.

Yên La gật gật đầu, bay về phía mặt biển.

Thạch Mục nhíu mày lại, biểu hiện của Yên La dường như có chút lạnh nhạt, chỉ là hắn cũng chỉ có thể lắc đầu, đi theo.

Ràoooo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui