Huyền Giới Chi Môn

“Thạch đại ca, thực không dám giấu, Thánh Cầm của tộc ta dù là tương đương với tồn tại Thánh Giai nhưng đã sống mấy vạn năm, thọ nguyên sắp hết. Vốn dĩ bổn tộc cho rằng từ nay về sau không còn Thánh Cầm che chở, không ngờ ta và Mã Liệt lần này đến Thánh Địa lại gặp được huynh và Thải Nhi.” Mã Lung nói xong, ngữ khí có chút kích động.

“Thọ nguyên của quý Thánh Cầm sắp hết thì có quan hệ gì đến Thải Nhi? Chẳng lẽ nó lại có thể cứu sống Thánh Cầm hay sao?” Thạch Mục hỏi.

“Cũng không phải là như thế, thọ nguyên của Thánh Cầm nhất định sẽ hết nhưng chúng ta có thể mang Thải Nhi về, để nó kế thừa lực lượng của Thánh Cầm, đồng thời thức tỉnh huyết mạch vốn có của nó.” Mã Lung nói ra.

“Huyết mạch vốn có? Thải Nhi không phải là một con vẹt thôi sao?”

“Đúng là như vậy nhưng không phải loài vẹt bình thường mà là Trọng Đồng Càn Anh, hoàng giả của loài vẹt. Kỳ thật ta vốn không quá chắc nhưng về sau biết được nó có thể trực tiếp phục dụng Linh Thạch, lại ưa thích thôn phệ Hỏa Tinh Phách, ta mới nắm chắc đôi chút. Sau khi hỏi lại bổn tộc, ta mới có thể xác định.” Mã Lung giải thích.

Nghe đến đó, Thạch Mục cơ bản đã hiểu mọi chuyện.

“Sau khi Thánh Cầm thức tỉnh không nhất định phải lưu lại trong tộc.” Mã Lung thấy Thạch Mục im lặng bèn nói thêm.

“Việc này ta không thể tùy tiện đáp ứng. Vẫn câu nói kia, Thải Nhi dù là linh sủng nhưng thực sự không phải tôi tớ của ta, rời đi hay ở lại do nó quyết định.” Thạch Mục trả lời.

Sau khi nghe xong, Mã Lung vốn định lên tiếng chợt nghe Thải Nhi nói ra:

“Thạch Đầu, ngọn lửa bên trong cự cầm có liên hệ vô cùng vi diệu với ta. Thải Nhi có thể cảm nhận được lực triệu hoán của nó, ta nghĩ cần phải theo chân bọn họ một chuyến.”

“Nếu ngươi đã quyết định, ta đương nhiên ủng hộ, ngươi hãy theo bọn họ trở về đi.” Tuy Thạch Mục không muốn nhưng không thể ích kỷ giữ Thải Nhi ở lại dù sao theo Mã Lung trở về có nhiều chỗ tốt với nó.

“Đa tạ Thạch đại ca thành toàn. Từ nay về sau, ngươi chính là ân nhân của bổn tộc. Đây là vị trí Tinh Cầu nơi chúng ta sinh sống, lúc nào đó ngươi có thể tùy thời tìm đến.” Hai tỷ đệ Mã Lung vội vàng hành lễ, sau đó đưa tới một tấm ngọc giản.

“Không cần như thế, ta chỉ thành toàn cho Thải Nhi mà thôi. Các ngươi định khi nào khởi hành?” Thạch Mục nhận lấy ngọc giản sau đó lại hỏi.

Mã Liệt trên mặt lộ ra một tia ảm đảm, mở miệng nói ra:

“Không dối gạt Thạch đại ca, bổn tộc hôm qua truyền tin đến, chỉ sợ Thánh Cầm không thể chống đỡ được lâu, muốn chúng ta mau chóng mang Thải Nhi trở về. Cho nên bọn ta định lập tức khởi hành.”


“Nhanh vậy sao?” Thạch Mục khẽ giật mình.

“Không còn cách nào khác, kính xin Thạch đại ca thứ lỗi.” Mã Lung tỏ vẻ áy náy.

“Cái này… Ta có thể hiểu được.” Thạch Mục dừng một chút rồi nói.

“Thạch Đầu, không bằng ngươi đi cùng ta.” Thải Nhi bỗng nhiên đề nghị.

“Ngốc quá, ngươi cũng biết ta còn chuyện quan trọng phải làm ở đây.” Thạch Mục vừa cười vừa nói.

“Chờ ngươi xong việc, hãy đến tìm ta, dù sao liên hệ Thần thức giữa chúng ta chắc sẽ không đoạn.” Thải Nhi nói ra.

“Được.” Thạch Mục nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, Mã Liệt đột nhiên lên tiếng:

“Thạch đại ca đã đồng ý, chúng ta lập tức trở về thôi.”

Thạch Mục nghe vậy, nhướng mày. Hắn thừa biết Mã Liệt sợ mình đổi ý nên mới nóng lòng rời đi, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng có chút khó chịu.

Mã Lung đương nhiên biết được tâm tư của tiểu đệ bèn quát lớn:

“Mã Liệt, ngươi lảm nhảm cái gì đấy. Trước tiên ra ngoài để cho Thạch đại ca nói chuyện với Thải Nhi một chút." Nói xong, nàng liền chắp tay với Thạch Mục sau đó kéo Mã Liệt ra ngoài.

“Thải Nhi, chuyện này có thể xem là một phen kỳ ngộ với ngươi. Chỉ là, ngươi phải đề phòng nhiều hơn. Nhớ lấy, không được cả tin người khác. Nếu thấy tình huống không đúng, nhất định lập tức bỏ chạy, nghĩ liên hệ với ta thông qua thần thức.” Thấy tỷ đệ Mã Lung ra ngoài, Thạch Mục quay đầu dặn dò Thải Nhi.

Thải Nhi lần đầu thấy Thạch Mục dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình, có chút không quen bèn mở miệng nói:

“Thạch Đầu, ngươi cần gì phải lo cho ta? Bên cạnh ngươi nguy hiểm rình rập, ta đã bao giờ bị thương hay chưa? Nếu bàn về liệu địch tiên cơ, lòng bàn chân bôi mỡ, thế gian này có ai mạnh hơn Thải gia!”


“Nói vậy cũng đúng, ta quả thật chưa thấy con vẹt nào nhát gan sợ chết, tham tài tiếc mạng hơn ngươi.” Thạch Mục cười mỉm.

“Thạch Đầu, sau khi ta rời đi, một mình ngươi đến tầng thứ hai Thánh Địa, nhất định phải giữ gìn!” Thải Nhi bỉu môi.

“Giữ gìn cái gì?” Thạch Mục tỏ vẻ khó hiểu.

“Hắc hắc, tất nhiên là giữ gìn… cái kia. Tầng thứ hai đều là đệ tử nghìn năm. Dù là nữ đệ tử xinh đẹp như hoa cũng là lão bà nghìn tuổi rồi. Không có ta ở bên nhắc nhở, ngươi nhất định phải cẩn thận!” Thải Nhi vừa cười nói vừa.

“Đồ điên!” Thạch Mục có chút câm nín.

“Được rồi, Thạch Đầu, chiếu cố bản thân cho tốt, ta phải đi rồi!” Thải Nhi vỗ vỗ đôi cánh trên vai Thạch Mục rồi nói.

“Ly biệt dài dòng, đi thôi.” Thạch thò tay gảy nhẹ lên đầu Thải Nhi rồi nói.

“Ối, đau quá!” Thải Nhi kêu lên một tiếng một tiếng sau đó bay ra tiểu viện.

Cuối cùng, nó vẫn không nhịn được xoay người nhìn Thạch Mục một cái thì thấy họ Thạch đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tươi cười, vẫy tay với nó.

Thải Nhi quay người, bay ra phủ đệ biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Thạch Mục thu hồi ánh mắt, ngây người tại chỗ hồi lâu, trong lòng có chút thẫn thờ.

Những năm này, Thải Nhi một mực bầu bạn bên hắn. Tuy rằng om sòm một chút, lại tham ăn ham chơi nhưng nó cũng phát huy không ít tác dụng. Giữa hai người hình thành ăn ý nào đó, lúc này rời khỏi tuy nói tạm thời phân biệt nhưng lại khiến hắn có chút không quen.

Thạch Mục đứng đó một lúc lâu rồi mới quay người trở về động phủ. Hắn lấy ra một tấm lệnh bài, đánh vào đó một đạo pháp quyết.


Sau một lát, Tề Phong bước nhanh đến.

“Phủ chủ, ngươi gọi ta có chuyện gì?” Khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn, Tề Phong cung kính hỏi.

“Số lượng cùng danh tính những người hầu nguyện ý theo ta lên tầng thứ hai của Thánh Địa, ngươi lập danh sách rồi đưa đến cho ta.” Thạch Mục dặn dò.

“Phủ chủ, có thể tiến vào không gian tầng thứ hai, mọi người cầu còn không được. Ta đã hỏi qua, tất cả bọn họ đều nguyện ý theo ngài.” Tề Phong trả lời.

“Vậy được rồi, các ngươi chuẩn bị một chút đi. Ta cần đến Cần Vụ Đường một chuyến, mấy ngày sau sẽ mang các ngươi tiến vào tầng thứ hai.” Thạch Mục lại nói.

“Đa tạ phủ chủ!” Tề Phong đại hỉ, thi lễ một cái sau đó lui ra.

Thạch Mục lập tức rời khỏi động phủ, sau một lát, đi tới Cần Vụ Đường.

Nơi này vẫn giống như trước, bày biện một ít giá gỗ. Phía sau có một lão già râu tóc bạc trắng đang nhắm mắt đả tọa, đúng là Hầu trưởng lão mà hắn từng gặp.

Nghe tiếng bước chân, Hầu trưởng lão mở mắt. Mục nhãn bắn ra hai luồng quang mang tựa như thực chất.

Thạch Mục bị ánh mắt của lão đánh cho tê rần nhưng đã sớm biết Hầu trưởng lão thoạt nhìn xấu xí nhưng là cao thủ thâm tàng bất lộ vì vậy không hề tỏ ra sợ hãi.

“Đệ tử bái kiến Hầu trưởng lão.” Hắn thi lễ một cái rồi nói.

“A, ngươi chính là Thạch Mục, đệ tử khiêu chiến thành công Huyễn Ma Đạo. Đúng rồi, hai mươi năm trước, chúng ta từng gặp mặt nhau một lần.” Mắt Hầu trưởng lão sáng lên, lão quan sát Thạch Mục một lúc rồi nói.

“Được Hầu trưởng lão nhớ rõ, đúng là vinh hạnh của đệ tử.” Thạch Mục cười nói.

“Hắc hắc, ngươi lúc này đã là người nổi tiếng của tông môn, chỉ sợ ngay đến Chưởng giáo cũng biết đến ngươi.” Hầu trưởng lão tựa tiếu phi tiếu trả lời.

“Hầu trưởng lão, đệ tử đến đây lần này là vì…” Thạch Mục vừa nói vừa suy nghĩ trong đầu, thầm trách bản thân gây ra động tĩnh quá lớn.

Tuy nhiên cũng không có cách nào khác, ngoại trừ xông vào Huyễn Ma Đạo, hắn không còn phương pháp nào để tiến vào không gian tầng thứ hai.

“Ngươi không cần nói ta cũng hiểu rõ, là về động phủ Linh Địa ở tầng thứ hai phải không.” Hầu trưởng lão ngắt lời.


“Đúng là như vậy.” Thạch Mục nói xong liền lấy Huyền Linh Bích ra.

Hầu trưởng lão nhìn dấu hiệu nghìn năm bên trên Huyền Linh Bích, nhẹ gật đầu, phất tay lấy ra quyển trục màu xanh.

Một mảnh thanh quang bắn ra, xoay tròn giữa không trung sau đó ngưng tụ thành một tấm bản đồ.

Thạch Mục không xa lạ gì tình cảnh trước lắm. Lần trước lựa chọn Linh Địa cũng giống thế này. Có điều, địa đồ trước mắt lớn hơn tầng thứ nhất không biết bao nhiêu.

“Không gian cư trú tầng thứ hai lại lớn như thế?” Thạch Mục thốt lên kinh ngạc.

“Đương nhiên là vậy, trong ba tầng Thanh Lan Thánh Địa, tầng thứ hai là rộng lớn nhất. Nhân số của đệ tử nghìn năm cũng là lớn nhất, chừng mấy vạn người, cũng là lực lượng trung kiên của Thánh Địa chúng ta.” Hầu trưởng lão nó ra.

“Cái gì! Số lượng đệ tử nghìn năm đến mấy vạn người!” Thạch Mục nghe vậy, chấn động.

Phải biết rằng, đệ tử trăm năm ở tầng thứ nhất cũng chỉ vào khoảng ngàn người.

Có điều suy nghĩ một hồi, hắn giật mình hiểu ra.

Đệ tử trăm năm mặc dù cứ mỗi mười năm lại bị đào thải nhưng Thánh Địa truyền thừa đến nay không biết bao nhiêu năm tháng. Những người có năng lực lưu lại cũng đạt đến con số kinh người.

Hắn từng nghĩ số lượng đệ tử trăm năm không nhiều. Lúc này xem ra, đệ tử nghìn năm cùng vạn năm mới là thực lực chân chính của Thánh Địa.

Hầu trưởng lão liếc nhìn Thạch Mục sau đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Địa độ từ từ trải rộng, trên đó hiển hiện từng khối Linh Địa, có sáng, có tối.

“Những khu vực ảm đạm đều là địa phương chưa có người cư trú. Ngươi có thể tùy tiện chọn lấy một cái.” Hầu trưởng lão giải thích.

Thạch Mục gật nhẹ đầu, đang muốn nhìn kỹ địa đồ thì khẽ giật mình.

Bản đồ ngoại trừ khu vực hiển hiện rõ ràng, xung quanh lại có mảng lớn khu vực trống khôn.

“Hầu trưởng lão, những địa phương này là khu vực nào?” Thạch Mục tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui