Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32

"Ha ha! Được, nể mặt Thạch sư đệ, Triệu Trầm Lôi ta tạm thời bỏ qua cho Lãnh Thúy Hoàn. Thế nhưng thiếu nợ phải trả tiền, món nợ này bất luận thế nào ta cũng phải đòi về, cáo từ." Triệu Trầm Lôi bất ngờ cất tiếng cười to, đứng dậy chắp tay với Thạch Mục sau đó rời khỏi đại sảnh.

Đám người Triệu Tam Báo thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

Thạch Mục nhãn thần lập lòe nhìn bọn họ rời đi.

Vào lúc này, một đoàn thải ảnh hiện ra, Thải Nhi không biết từ nơi nào bay xuống vai Thạch Mục.

"Thạch Đầu, sao ngươi lại để bọn họ rời đi như vậy. Tên Triệu Trầm Lôi kia cũng không mạnh lắm lại dám tìm tới tận cửa, thật sự quá cuồng vọng rồi! Sao ngươi không nhân cơ hội này buộc hắn buông bỏ món nợ kia?" Thải Nhi hỏi.

"Người này tuy rằng không mạnh, thế nhưng lòng dạ thâm sâu, ta cũng mới đến không nên làm quá, việc này trước cứ như vậy đi." Thạch Mục trả lời.

Với tính cách con người của Triệu Trầm Lôi, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng qua hắn cũng không muốn đối chọi gay gắt với những để tử cũ nhưng vẫn phải thể hiện ra ngoài một chút uy phong mới được.

Hắn biết, tất cả mới chỉ bắt đầu. Hiện tại cần phải nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, có vậy mới đứng vững ở Thanh Lan Thánh Địa được.

Nghĩ tới điều này, hắn chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi đi vào trong mật thất.

....

Trên không trung Linh Địa của Thạch Mục, đúng là đoàn người Triệu Trầm lôi đang bay về phương xa.

Lúc này sắc mặt Triệu Trầm Lôi tái xanh rất khó coi, yên lặng phi hành về phía trước.

Thân hình hắn chợt ngừng lại, đám người phía sau cũng ngừng lại theo.

"Triệu Tam Báo, ngươi qua đây." Triệu Trầm Lôi mở miệng quát.

Triệu Tam Báo thoáng sợ hãi, chậm rãi bay tới không dám chống lại mệnh lệnh của Triệu Trầm Lôi.

"Phủ chủ!" Gã thi lễ một cái.

Triệu Trầm Lôi bỗng vung tay tát mạnh một cái vào mặt Triệu Tam Báo.

Thân thể Triệu Tam Báo thoáng cái bay ra ngoài, trong miệng đầy máu tươi phun ra, hàm răng cũng bị rớt ra mấy cái, thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất.


Gã chưa kịp đứng dậy đã bị một bàn chân từ trên trời giáng xuống dẫm mạnh vào mặt.

"Đó là phế vật Nhân tộc mới vừa tiến cấp trung kỳ mà ngươi nói sao?" Triệu Trầm Lôi sắc mặt dữ tợn, chân dồn sức dẫm mạnh vào nửa cái đầu của Triệu Tam Báo.

Đầu Triệu Tam Báo phát ra những tiếng răng rắc, dường như chỉ cần chút nữa liền rời ra.

"Phủ chủ... Tha mạng..." Triệu Tam Báo phát ra những thanh âm cầu xin đầy thảm thiết.

Những kẻ khác cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

"Lần trước ngươi tới đòi Lãnh Thúy Hoàn, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Triệu Trầm Lôi đạp mạnh mấy cái, cuối cùng vẫn thả Triệu Tam Báo ra, lạnh giọng quát dẹp đường.

Triệu Tam Báo lồm cồm bò dậy quỳ ở bên Triệu Trầm Lôi, không còn dấu nữa, nhất nhất đem chuyện đòi Lãnh Thúy Hoàn lần trước nói ra, kết quả mọi người bị Thạch Mục tiện tay đánh cái ném đi hết.

"Chết tiệt!"

Triệu Trầm Lôi mắt phát hỏa, một cước đem Triệu Tam Báo đá bay đi mười mấy trượng, còn nghe rõ những tiếng xương nứt truyền ra.

Những người khác nghe được thanh âm này, nhất thời run rẩy.

Triệu Tam Báo kêu thảm một tiếng, thân thể lần nữa rơi xuống đất lăn lộn mấy vòng, lần này từ từ bò dậy, tay ôm cạnh sườn.

Triệu Trầm Lôi một cước đá bay Triệu Tam Báo, mắt hướng phía trước nhìn, thần tình dần bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt lóe ra vài đạo quang mang.

"Đi!"

Sau một lát, gã phất ông tay áo, xoay người đi về phía xa.

Triệu Tam Báo vội vã theo sau, rất nhanh đoàn người biến mất ở phương xa.

....

Ngay thời điểm Thạch Mục và Triệu Trầm Lôi tranh đấu gắt gao, sâu trong Thanh Lan Thánh Địa vốn thanh tĩnh bỗng xảy ra một đại sự.

Trong Tinh Hồn Điện một tòa điện phủ lộng lẫy sâu trong Thanh Lan Thánh Địa.

Đi qua đại sảnh, bên trong là hành lang thật dài, hai bên cách một đoạn đều có một căn phòng.


Trong mỗi phòng đều bày đặt giống nhau, một cái bàn thờ trên đó có đặt một cái cổ đăng màu xanh, còn có một cái Mộc Bài trên đó viết tên một người.

Đây là địa phương vô cùng trọng yếu ở Thanh Lan Thánh Địa, những cái cổ đăng màu xanh là Triệt Hồn Đăng, cũng là Linh Hồn Chi Đăng.

Đại điện ở bên ngoài, có ba đạo quang mang từ đằng xa bay vụt tới, rơi xuống hiện ra ba bóng người.

Một lão giả áo bào màu xanh, một trung niên mặt đen, còn có một thiếu phụ mặc bạch y, ba người tản ra khí tức cực kỳ khổng lồ.

"Bái kiến ba vị trưởng lão!" Một trung niên tóc quăn từ đại điện chạy tới quỳ trước mặt ba người.

"Đứng dậy!" Lão giả áo bào màu xanh vung tay lên, thân thể trung niên tóc quăn không tự chủ được mà đứng dậy.

Trung niên tóc quăn đứng sang một bên, ánh mắt hiện ra một tia kính nể.

Ba người lão giả áo bào màu xanh thần tình vội vàng, cất bước hướng phía trong Tinh Hồn Điện đi tới, cũng không lâu lắm tới một gian phòng ở cuối hành lang, ở đây không gian gian phòng so với mấy phòng khác lớn hơn nhiều, bày biện cảnh trí đẹp hơn không ít.

Ba người đẩy cửa phòng ra, bên trong có một cái bàn dài, trên bàn cũng để một ngọn Triệt Hồn Đăng, hơn nữa đã tắt, nhưng phía trước nó không có tấm Mộc Bài.

Lão giả áo màu xanh trong mắt hiện ra kỳ mang, có chút mừng rỡ, lại có cảm thán và đau thương.

"Phát hiện ra sự việc này vào lúc nào?" Lão giả áo bào màu xanh quay đầu nhìn về phía ba người trung niên tóc quăn ở phía sau hỏi.

"Ngay vừa rồi tiểu nhân theo lệ đi tuần, phát hiện đèn này đã tắt, cũng không có dám ở lại mà lập tức thông tri cho ba vị trưởng lão." Trung niên tóc quăn vội vàng nói.

Lão giả áo bào màu xanh gật đầu, phất phất tay, trung niên tóc quăn như được đại xá mà lui xuống.

"Các ngươi thấy thế nào?- Khi trung niên tóc quăn rời đi, lão giả áo bào màu xanh trâm ngâm giây lát rồi mở miệng hỏi."

"Nếu Triệt Hồn Đăng đã tắt, khẳng định tên kia đã hồn phi phách tán. Hừ, chết rất hay, Triệt Hồn Đăng của người này chưa tắt, Thanh Lan Thánh Địa của chúng ta liền không có người có thể tu thành Cửu Chuyển Huyền Công, hôm nay lệnh cấm luyện Cửu Chuyển Huyền Công rốt cuộc có thể bỏ!- Trung niên mặt đen hừ một tiếng, trả lời.

"Bắt đầu từ ngàn năm trước, Triệt Hồn Đăng của người này đã trở nên cực kỳ ảm đạm, dù sao có huyền công tạo hóa thần thông trong người như thế, nói không chừng có biến số. Hôm nay bỗng nhiên tắt, chắc là đã xảy ra chuyện." Lão giả áo bào màu xanh nói.

"Ý của Thanh lão là?" Thiếu bị áo bào trắng kia cau đôi mi thanh tú hỏi lại.

"Việc này cần phải kiếm chứng một phen mới nói tiếp. Trước tiên ta sẽ báo việc này cho thánh tổ biết, những chuyện khác hai người các ngươi xử lý." Lão giả áo bào màu xanh nói, xoay người phất tay áo cái rời đi ra ngoài.


Thiếu phụ áo trắng và trung niên mặt đen liếc nhìn nhau, không có nói gì, cũng theo đó rời ra khỏi phòng.

Chỉ trong nửa ngày, tin tức Triệt Hồn Đăng của Bạch Viên đã tắt liền ở Thanh Lan Thánh Địa trong phạm vi nhỏ truyền ra gây lên một hồi sóng gió.

....

Trong một tòa cung điện màu trắng, có hai người ngồi đối diện với nhau.

Một người trong đó đúng là trung niên mặt đen, khoanh chân ngồi đối diện là một Bạch Diện Thanh Niên mặt vuông chữ điền áo xám tro.

Người này toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trên đầu có một đôi sừng hươu.

Tuy đã tận lực thu Liễm thế nhưng khí tức mà gã tỏa ra vẫn rất cường đại, hiển nhiên là một thể tu thâm hậu.

"Thật sao? Hắn thực sự đã chết?" Thanh niên có sừng hươu vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.

"Việc này là ta tận mắt nhìn thấy, Triệt Hồn Đăng đã tắt hoàn toàn." Trung niên mặt đen trả lời.

"Thật tốt quá!" Thanh niên có sừng hươu đứng mạnh dậy.

"Đây là một cơ hội, ngươi có huyết thống Bạch Trạch trong người, đúng là nhân tuyển thượng đẳng để tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, đừng để cho ta thất vọng." Trung niên mặt đen nói.

"Sư tôn yên tâm, đệ tử tuyệt đối không để ngài thất vọng." Thanh niên sừng hươu trả lời một cách nghiêm nghị.

.....

Trong một động phủ lộng lẫy, có bảy tám thanh niên có dáng dấp khác nhau tụ tập ở chỗ này.

"Nghe gì chưa? Lệnh cấm tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đã giải trừ, chúng ta rốt cuộc có thể tu luyện môn thần công vô thượng này." Một thanh niên có đôi mắt như chim ưng tỏ vẻ hưng phấn.

"Có thật không?"

"Đây là ngươi từ đâu biết được?"

"Tất nhiên là thật, ta có tin tức chính xác về chuyện này, việc này mới ngày hôm nay phát sinh." Thanh niên có đôi mắt ưng trả lời.

"Thật tốt quá!" Mấy người khác cũng vẻ mặt hưng phấn.

"Hừ, với huyết mạch thấp kém của cá ngươi, tu luyện huyền công chỉ sợ trở thành tiện nghi cho người khác, chỉ có Cổ sư huynh, ngược lại mới có chút khả năng." Một thanh niên mày kiếm đi đến hừ một tiếng nói.

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây nghe được đều tập trung ánh mắt lên trên một người.

Người này thoạt nhìn khuôn mặt chỉ có mười tuổi, tựa hồ là một thiếu niên, thế nhưng thân thể cao ngất, so với trong đám người kia thì cao hơn hẳn một cái đầu, đôi mắt hỗn độn vô hồn, thế nhưng nhìn kỹ lại, lại như cái hố sâu đem hồn phách người khác hút vào trong.


"Chư vị sư đệ coi trọng Cỗ mỗ rồi, Cửu Chuyển Huyền Công ra sao? Há có thể tùy tiện mà luyện thành." Thanh niên cao ngất đó cười nhẹ một tiếng rồi nói.

"Cổ Thạch huynh không dự định tu luyện huyền công sao?" Một nam tử thanh niên hỏi.

"Cũng không hẳn vậy, Cổ Ế ta có huyết hải thâm cừu, đáng tiếc đối thủ quá lợi hại, Cửu Chuyển Huyền Công là cơ hội duy nhất, ta tất sẽ không bỏ qua, nhưng theo ta được biết, Huyền Linh Điểm cần để đổi công pháp này không hề ít." Thanh niên cao ngất nói, trong mắt bắn ra hai đạo quang mang như có thực chất.

Mấy người còn lại vừa chạm vào ánh mắt người này, biến sắc vội vàng cúi đầu.

"Lời nói tuy là như thế, mấy vị cũng có thể luyện thử, Cổ mỗ vị tất sẽ là người cuối cùng thành tựu, tất cả mọi người đều có cơ hội cạnh tranh công bằng." Thanh niên cao ngất thu ánh mắt lại, cười nói.

Mấy người khác trong ánh mắt cũng lòe lòe quang mang, hiển nhiên đều có tâm tư riêng của mình.

....

Ở một chỗ núi hoang ở sâu bên trong Thanh Lan Thánh Địa, một thanh niên sắc mặt vàng như nến trong tay đang cầm thanh chiến đao màu đồng cổ, phất tay huy vũ thanh đao, mơ hồ có chút quy luật, chứ không phải chém loạn.

Ánh đao phát ra, rơi vào trên vách núi đá ở phía trước, núi đá nhất thời rung chuyển.

Mấy hơi thở sau đó, thanh niên mặt vàng như sáp nến thu đao lại.

Trên vách núi bụi mù cuồn cuộn rất nhanh tán đi, những vết đao bỗng thành một bức tranh sơn thủy, có núi cao ngất, nước chảy mây trôi, như chân thật, rõ là một kiệt tác.

Có thể dùng đao ở trên tường đá vẽ tranh, đao pháp nắm giữ đã đạt tới trình độ tinh diệu!

Thanh niên nhìn vào vách đá, chợt lắc đầu, cổ tay khẽ động tiếp.

Một ánh đao lớn đột nhiên xuất hiện, tà tà chém lên ngọn núi.

Ầm ầm!

Ngọn núi lớn cứ như vậy bị chém thành hai nửa ầm ầm sụp xuống giống như là giấy vậy.

Thanh niên thân hình thoắt một cái, sau đó như thuấn di xuất hiện ở giữa không trung né tránh đất bụi.

Vào lúc này, sắc mặt hắn khẽ động, lật tay lấy ra mối khối lệnh bài màu trắng, bạch quanh chợt hiện ra mấy hàng chữ.

Thanh niên ngưng tụ mắt nhìn, vẻ mặt mừng rỡ như điên.

"Tốt, tốt, thật tốt quá, rốt cuộc đã bỏ lệnh cấm!" Gã tự lẩm bẩm, thân hình thoắt cái hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng bay về phía xa.

Tin tức Triệt Hồn Đăng của Bạch Viên lão tổ mặc dù chỉ truyền ra trong phạm vi nhỏ, người bên ngoài cũng không biết, nhưng lại đưa tới phong ba không nhỏ.

Trong thánh địa, giá cả vài loại đan dược cùng linh vật có liên quan tới Cửu Chuyển Huyền Công ở Huyền Linh Tháp cũng như phường thị các nơi nhất thời tăng vọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui